Truyen172.Wap.Sh

Wapsite Đọc Truyện 18+ Hay Nhất Cho Mobile
Cuộc sống của tôi trong kỷ luật cũng theo đó mà lên hương dữ dội. Ông già Nghĩa cũng hay thiệt hay, đổi ca với mấy thằng bảo vệ trẻ suốt để canh kỷ luật. Đổi vụ này dễ ẹt, bởi chẳng đứa nào ham hố đi canh mấy thằng kỷ luật ở trỏng, có cái gì vui đâu. Ổng ở gần tôi lâu, đâm cũng khoái tôi. Hai thầy trò cứ rủ rỉ rù rì chuyện trò suốt, tôi cũng đỡ buồn nhiều.
Có điều, tôi và nhỏ Mỹ Anh lại không được vậy. Con nhỏ không thể cứ ngồi hoài ở chỗ bảo vệ nói chuyện với tôi, bởi tụi học viên hoặc cán bộ trại đi qua xét nét dữ lắm. Hơn nữa, có mặt ông già đó bên cạnh, muốn nói với nhau điều lãng mạn một chút cũng hơi bị ... quê quê. Nhỏ chọn giải pháp đứng cạnh tường rào, 2 đứa thì thào nói chuyện như buôn bạc giả. Cứ tới ca ông già Nghĩa, 2 đứa lại chui vô một góc, cách nhau một bức rào mỏng thủng lỗ chỗ, ríu ra ríu rít như đôi trym nhỏ.
- Em thò ngón tay vô đây đi Mỹ Anh!
Con nhỏ cũng ngoan ngoãn cho cái ngón tay nhỏ xíu của nó vô cái lỗ thủng. Tôi nắm lấy cái ngón tay hồng hồng của nhỏ thật dịu dàng, kêu:
- Ngộ ghê ha, trước giờ anh không dám nghĩ cầm ngón tay cũng sướng dữ vậy đâu!
Bên kia vách, con nhỏ cười khúc khích. Tôi ghé miệng cắn nhẹ vô tay con nhỏ, nghe nó la một tiếng, rụt tay lại, cái giọng làm bộ giận:
- Anh còn cắn tay em nữa, em không có thò tay vô đâu!
- Vậy để anh làm nè!
Tôi cũng nhoi nhoi cái ngón tay út của mình ra ngoài vách. Con nhỏ cũng cầm lấy cái đầu ngón tay tôi mân mê. Rồi đột nhiên, tôi nghe đầu ngón tay mình ấm sực, ươn ướt. Con nhỏ đang hôn lên đó, thì thào:
- Em nhớ anh quá trời luôn.
Tôi thở dài, xuôi xị:
- Anh thì nhớ em quá đất luôn.
Thiệt tình tôi đang giận cái bức vách hết chỗ nói. Giá như nó thủng lớn hơn một chút, có khi tôi dám cho nguyên cái gì ra khỏi đó chứ không phải chỉ là ngón tay nha. Ý tôi ở đây là cái đầu tôi đó, hổng phải cái gì tầm bậy hết trơn.
Đột nhiên giọng con nhỏ có vẻ run rẩy:
- Hay ... em kiếm chuyện gì để vô kỷ luật cùng anh nha!
Tôi muốn ngã té ngửa, đập đầu xuống nền xi măng cái bịch. Con nhỏ này, ý hay vậy mà nó cũng nghĩ ra được mới thiệt là tài. Có điều, ý tưởng hay nhưng không thực tế chút nào hết trơn hết trọi. Tôi dư biết không khi nào họ nhốt chung học viên nam và nữ ở cùng một chỗ cả, nếu vậy chắc buồng kỷ luật tụi nó dám tranh nhau giành một chỗ lắm. Tôi thở dài:
- Khờ quá em ơi, bộ em tưởng tụi nó nhốt em với anh chung một chỗ hả!
Con nhỏ nín thinh. Rồi cái giọng nó lại làm như muốn khóc.
- Nhưng mà em muốn gặp anh quá đi, cứ như vậy em chịu hết nổi rồi đó!
Tôi thương nhỏ quá đỗi. Giá mà cái bức vách này không tồn tại, dám tôi sẽ ôm nhỏ vào lòng thật chặt, mặc xác đám bảo vệ có lôi tôi ra đập thêm một trận tôi cũng cam lòng. Tự dưng, trong tột cùng tuyệt vọng, tôi bỗng nảy ra một ý hay thiệt là hay:
- Em qua nói với anh Ngọc đi, coi chừng ổng giúp được đó!
Lão quỷ này từ sau khi tôi gặp biến cố, tôi bắt đầu có một niềm tin mãnh liệt nơi lão. Ba cái vụ này, tôi chịu chết nhưng với lão, biết đâu lão sẽ tìm ra cách. Con nhỏ nghe nói tới lão, cũng hào hứng hẳn:
- Ừ ha, sao em lại quên mất ổng?
Con nhỏ về rồi, tôi vẫn ngồi một mình ngoài hành lang. Không biết lão quỷ kia có giúp nổi tôi không và nếu có, lão sẽ làm kiểu gì hả trời. Đang ngồi mải miết nghĩ ngợi lung tung, thấy từ phía cái lỗ thủng hiện ra một con mắt - con mắt ác như quỷ vậy, chắc chắn không phải con nhỏ Mỹ Anh. Giọng lão quỷ vọng vào:
- Nè thằng nhóc ác, kêu con nhỏ Mỹ Anh tới làm khó tao phải không?
Tôi nghe giọng lão mà khác gì nghe tiếng tiên nhạc du dương. Vội vàng chồm dậy, ngó ngó ra. Lão quỷ đang đứng phía ngoài rào, chân nhịp nhịp, miệng cầm điếu thuốc hút phì phèo:
- Trời đất, có chuyện làm khó được anh sao?
Lão này cũng thuộc dạng ưa nịnh, nhưng mà khó bẫy à nha. Mặt lão tỉnh bơ như không, dụi dụi cái điếu thuốc vô vách.
- Mày khỏi nịnh tao đi thằng nhóc ác. Để đó tao coi, mà tao không có dám chắc đâu.
Nói dứt lời, lão quay lưng bước lẹ luôn. Chắc đỡ phải nghe tôi năn nỉ. Mà ác một cái, lão cứ nói kiểu nước đôi này khiến cái đầu tôi cũng muốn nổ tung ra. Không có dám chắc là bao nhiêu phần trăm hả trời? Du đãng vô địch khám lớn mà ăn nói như giỡn chơi vậy sao trời!
Tính tôi vốn bộp chộp, nên ba cái vụ chờ đợi này làm khổ tôi dữ lắm. Ngày nào con nhỏ tới, tôi cũng hỏi thăm tình hình lão Ngọc bên ngoài, nhưng con nhỏ mắc cỡ không dám hỏi lão nhiều. Hơn nữa, tính nết lão quỷ này cũng khó đoán, con nhỏ không thân với lão như tôi nên cũng không dám làm phiền.
Ngóng tới 3 ngày, cổ tôi sắp dài ra như cổ hươu châu Phi thì lão lò dò bước tới vách, gõ gõ:
- Thằng nhóc ác có nhà không?
Tôi bật dậy nhanh như tia chớp, mém chút cắm đầu vô vách:
- Anh Ngọc hả? Sao giờ mới chịu tới!
Cách bức vách, tôi nhìn không rõ ánh mắt của lão, nhưng đảm bảo cái môi lão đang trề ra dài thượt. Lại nghe lão thở dài:
- Anh cũng ráng giúp mày, nhưng cái vụ này khó quá. Thôi còn mấy ngày nữa ra rồi gặp con nhỏ đó nha, đừng buồn anh. Anh cũng cố hết sức rồi.
Sao lão không vác súng vô kỷ luật bắn tôi luôn đi, nói với tôi những lời thừa thãi đó làm gì. Tôi chán nản buông người xuống cái bịch. Thà đừng có nói để tôi trông đợi, ai dè nói xong lão xù trắng trợn. Tôi tính hét to lên: "Du đãng lởm" thì lão đã lượn mất từ khi nào. Chắc hiểu nỗi thất vọng trong tôi nên lão cũng chẳng muốn làm đứng làm mục tiêu để tôi xả bực.
Con nhỏ Mỹ Anh bữa nay cũng không thấy mặt mũi đâu. Nghe đám học viên nói chuyện bên ngoài thì hình như tối nay trung tâm tổ chức văn nghệ. Cái trại rảnh việc này sơ hở là tổ chức ca nhạc với cả ba thứ văn nghệ tầm bậy, có khi hứng lên thuê cả đám nghệ sỹ cỏ vô biểu diễn. Đám học viên chắc tụ tập vô sân bóng coi văn nghệ hết cả rồi, hèn chi vắng tanh vắng ngắt. Nhỏ Mỹ Anh của tôi chắc cũng đang ở ngoài đó. Thôi vậy cũng được, để con nhỏ giải trí một chút cho vui vẻ - tôi tự an ủi mình vậy, nhưng sao nghe lòng cô đơn và tủi thân quá đỗi.
Tôi lủi thủi chui vô trong phòng, kéo cái cửa lại cái kẹt. Một mình gặm nhấm nỗi cô đơn như chó cún gặm xương. Vài ba con muỗi vo ve hôm nay cũng đi party hay sao đó, không thấy lượn lờ ra chích mông tôi. Cô đơn đến thế là cùng, ông trời ạ! Đến một con muỗi trong phòng cũng không có nổi.
Tôi nằm dài trên nền xi măng, nghĩ miên man. Nhưng mọi suy nghĩ của tôi đều đang hướng về con nhỏ. Con nhỏ giờ đang làm gì? Ngồi xem ca nhạc con nhỏ có vui không? Nó có cười nhiều không? Bất giác lại nhớ cái điệu cười chun chun mũi của nhỏ, dễ thương hết sức. Lại thở dài. Không biết có thằng nào xáp vô tán chuyện với con nhỏ trong lúc tôi nằm kỷ luật không trời! Chợt nghĩ ra vẫn còn lão Ngọc ngồi đó như con ngáo ộp, tôi cũng yên tâm phần nào. Có điều, nhắc tới lão Ngọc tôi lại nghe bực bội. Du đãng mắc dịch! Hứa với thằng nhỏ có một chuyện mà làm không có nổi.
Tiếng nhạc phía ngoài sân bóng đã vọng vào tận buồng kỷ luật. Tâm trạng người ta đang buồn thúi ruột mà tụi nó ca toàn bài gì đâu vui quá xá. Tôi muốn bịt luôn tai lại, nằm co vào một góc để tránh thứ âm thanh chết người đó vọng vô óc thì chợt nghe cánh cửa sắt mở ra cái "kẹt". Chắc ông Nghĩa thấy buồn đem vô cho mình ly cafe - tôi đoán vậy. Nhưng chỉ 1 giây sau, tôi biết mình nhầm nhọt lớn, bởi ... ông Nghĩa không khi nào xức cái loại dầu thơm nhãn Hermes Kelly!
Tôi như người mộng du, bật dậy thẳng băng. Tay bất giác cấu vô sườn một cái thiệt mạnh. Không lẽ mới nằm chút xíu mà tôi đã ngủ mơ sao? Chỉ thấy bên sườn đau nhói, còn cái bóng mặc nguyên bộ đồ học viên nam thì nhào vào tôi, mùi hương nước hoa xộc đầy vô mũi:
- Em nè, đồ khờ!
Tôi vừa tỉnh mộng, nhưng con nhỏ lại làm tôi lọt thỏm vào một giấc mộng thứ hai. Con nhỏ kêu tôi khờ là hết sức tầm bậy, giờ phải nói tôi ngu mới đúng. Mặt mũi tôi đần ra, tay chân luống cuống không ôm nổi con nhỏ vào lòng. Con nhỏ ôm chặt lấy tôi như sợ tôi biến mất, môi quấn chặt lấy môi tôi không chịu rời ra. Tôi mất một lúc mới thấy người tỉnh táo lại, ôm choàng lấy nhỏ. Nghe con nhỏ lại thút thít khóc trong lòng tôi:
- Em nhớ anh quá nè!
Tôi xiết chặt con nhỏ vô trong ngực, vỗ về:
- Rồi nè, gặp được rồi nè. Đừng có khóc nữa, em còn khóc nữa là anh khóc theo em luôn đó!
Con nhỏ đang khóc cũng bật cười. Rồi sực nhớ ra điều gì, con nhỏ nhõng nhẽo đánh nhẹ vô ngực tôi:
- Sao biết bữa nay em tới mà lại dám nằm ngủ trong phòng? Báo hại em kiếm lầm phòng, tưởng anh không có nằm đây, sợ muốn chết luôn!
Tôi ngẩn người:
- Ủa đâu có ai báo cho anh biết đâu? Lão Ngọc nói lão đâu có giúp được mình vụ này, mới nói anh hồi nãy mà!
Con nhỏ lại xì một tiếng:
- Cái đồ khờ, lại bị ổng chọc rồi! Hèn gì em thấy ổng cứ vừa đi vừa cười hoài!
Tôi cũng muốn tự tử với cái lão quỷ này. Hết chuyện rồi hay sao mà lão đem cái chuyện quan trọng như vậy ra giỡn tui hả trời. Nhưng giận thì giận, mà thương lại thương ổng hết cỡ. Người đâu mà giỏi giang dữ vậy, thiệt tình quá xứng đáng với cái danh hiệu: vô địch khám lớn đó mà. Du đãng thứ thiệt phải vậy chứ, đâu có giống mấy tụi hàng lởm kia.
Mà bỏ lão qua một bên đi. Giờ con nhỏ đang ngồi lọt thỏm trong lòng tôi, cái thân hình mềm mại đang áp chặt vô ngực tôi. Không gian tối thui, chỉ có mùi hương Hermes Kelly nồng nàn quyến rũ. Trên người tôi chỉ mặc độc nhất chiếc quần cộc, giờ thằng nhỏ đang bị mông con nhỏ đè tới ná thở, chịu không nổi giựt giựt nhẹ một cái. Con nhỏ cũng nhận ra chuyển động khác lạ đó, nhéo mạnh vài tai tôi một cái, thì thào:
- Anh chỉ vậy là nhanh thôi!
Trước khi gởi chap mới, tôi muốn nhắn nhủ tới các bạn độc giả thương mến một điều: Trong cuộc sống đừng nên dễ tin người quá vậy chớ! Đặc biệt mấy cha chuyên viết truyện, xạo một cây
Tôi ôm chặt thêm con nhỏ vào lòng, chỉ thấy nhỏ thở hổn hển, coi bộ cũng đang bối rối. Tôi nâng nhẹ gương mặt con nhỏ, âu yếm xoa lên má nó, khẽ nói:
- Bữa nay anh không cho em thoát nữa đâu!
Trời tối thui, tôi không nhìn rõ vẻ mặt con nhỏ nhưng chắc gương mặt nhỏ cũng đang đỏ phừng phừng. Đang còn dương dương đắc ý bởi câu nói làm con nhỏ im re ngượng ngùng, ai dè con nhỏ thốt một câu khiến tôi muốn đập đầu vô tường:
- Hứ, ai thèm thoát chứ!
Vụ này mới à nha. Con nhỏ hay mắc cỡ không dè bữa nay quay ngoắt 180 độ, khiến tôi choáng váng. Nhưng quả thật, trong cái khung cảnh tĩnh mịch và không chút ánh sáng này, dù ai để thoát ai cũng không xứng đáng được làm người hết trơn. Tôi ôm con nhỏ chặt hơn, thở mạnh. Con cu khẽ chà chà vô háng nhỏ. Cái tư thế ngồi dài, để nhỏ ngồi lên lòng như vầy cũng kích thích dữ nha. Nghe cái bướm con nhỏ cũng nóng hổi, thân hình nhỏ vặn vẹo, cái miệng kề sát tai tôi thì thầm:
- Bữa nay em chiều anh hết cỡ luôn.
Con nhỏ đừng hành hạ thằng nhóc của tôi ác vậy chứ. Đang bị cái mu con nhỏ đè xẹp lép, thằng nhỏ như thánh Gióng vươn mình đứng dậy cái một. Tôi nghe con nhỏ thì thầm câu đó mà lửa dục bốc cháy phừng phừng. Tôi cũng ghé sát vào tai nhỏ, kêu:
- Vậy đừng có trách anh ác nha!
Chỉ thấy con nhỏ cười ngượng, đấm nhẹ vô ngực tôi. Tôi đứng lên, kéo nhỏ dậy theo. Chưa kịp đẩy nhỏ vào tường, cái bộ ngực mềm mại đã ép sát vô ngực tôi, cái giọng Huế lai dễ thương lại thì thào:
- Anh đứng yên đó nha.
Trong bóng tối mịt mù, tôi chỉ thấy nhỏ từ từ quỳ xuống. Cái tay con nhỏ lột nhẹ quần cộc của tôi xuống tới ngang đầu gối. Cái miệng nhỏ nhỏ áp chặt vô đám lông rậm rạp của tôi mà hôn hít. Tay con nhỏ vòng qua mông tôi, mân mê nhè nhẹ. Tôi ngửa đầu ra đằng sau, mắt nhắm nghiền. Nghe từ dưới con cu, miệng con nhỏ ngậm vô ấm sực. Cái đầu lưỡi rà rà vô con cu thiệt nhẹ. Tôi ôm lấy đầu nhỏ, người căng ra, con cu khẽ nhấp vô từng đợt. Miệng con nhỏ rên phát ra tiếng ư... ư như thể muốn giết người.
Được một lát, con nhỏ lại nhẹ nhàng kéo tôi xuống đất, để tôi nằm ngửa. Nhỏ đứng ngay trước mặt tôi, từ từ cởi áo. Tôi hận quá trời, tại sao trong buồng kỷ luật lại tiết kiệm tới mức không có nổi một ngọn đèn. Nhưng có khi, cái thứ ánh sáng mờ ảo ấy lại làm cho lần đầu tiên của tôi và nhỏ thêm huyền bí. Nhỏ cởi chiếc áo ngực, ném qua phía đầu tôi. Thứ hương thơm quyến rũ từ chiếc áo ngực khiến ngực tôi muốn ngạt thở. Và mém chút tắt thở khi nhỏ đang chậm rãi lột quần. Thứ ánh sáng leo lét từ phía ngoài rọi vào chỉ đủ để tôi nhìn thấy thân hình nhỏ trắng mờ ảo, không có lấy một điểm tối, trừ 2 đầu vú. Tôi kiềm không nổi, muốn nhỏm dậy ôm lấy nhỏ mà hôn, mà liếm thì nhỏ đã ngăn tôi lại. Con nhỏ đẩy tôi nằm xuống đất lại, hai chân dạng ra đứng ngay trên mặt tôi rồi từ từ ngồi xuống. Bướm con nhỏ chà nhẹ vô cái đầu mũi của tôi, một thứ mùi vị đặc trưng và ma mị của đàn bà xộc vô óc khiến tôi tê dại. Nhỏ chống tay xuống đất, háng banh rộng, ưỡn vô miệng tôi, la nho nhỏ:
- Anh mút nó đi!
Tôi còn đợi nhỏ nhắc sao? Tay tôi ôm chặt lấy bờ mông láng o của nhỏ, cái môi cuống quýt tìm tới cái mu tròn o, nhẵn nhụi. Bướm nhỏ ấm sực, ướt rượt, mở rộng thiệt rộng như mời gọi. Tôi lè lưỡi, liếm dọc cái khe nhỏ xíu trên bướm nhỏ, nghe nhỏ rùng mình một cái, nấc nhẹ. Cái mông nhỏ nhắp nhè nhẹ lên miệng tôi, cái khe ẩm ướt đầy nước cọ qua cọ lại trên đầu lưỡi. Tôi như phát cuồng, tham lam ghì chặt bộ mông nhỏ trong tay, cái miệng mở rộng mút vô bướm nhỏ. Lưng nhỏ khẽ cong lên, miệng phát ra một tiếng rên khe khẽ. Tôi đưa lưỡi vô sâu hơn, chà mạnh vô giữa 2 miếng thịt nhỏ xíu trên bướm nhỏ. Con nhỏ oằn mình, hổn hển:
- Em sướng quá nè anh!
Tôi xoay người nhỏ lại. Nhỏ lật đật làm theo, cặp mông bự đang banh ra đặt ngay trên miệng của tôi. Đây cũng là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy cặp mông của nhỏ. Chỉ thấy một mảng trắng bóc ngay phía trên mặt mình, tôi nghe tim như muốn ngừng đập. Nhỏ cúi người, một tay chống xuống nền xi măng, tay kia nắm vô con cu tôi tuốt nhẹ. Tôi đưa tay khẽ nâng mông nhỏ lên, đưa lưỡi vô khe mông nhỏ liếm nhè nhẹ. Nhỏ cúi đầu thở dốc, cái tay tuốt vô con cu tôi cũng mạnh hơn. Khi cái lưỡi tôi nhẹ nhàng đặt vô cái lỗ nhỏ xíu trên mông nhỏ, nó cúi đầu xuống, ngậm luôn lấy con cu tôi thiệt chặt. Cả thân hình trần truồng của nhỏ đè lên người tôi nóng sực. Cái cần cổ con nhỏ đưa ngày càng mạnh, cái mu nhắp vô miệng tôi muốn bầm dập luôn. Tôi xiết chặt lưng con nhỏ, cong người ưỡn thằng nhỏ thọc sâu hơn. Chỉ thấy con nhỏ "ư" thêm một tiếng, rồi miệng nhỏ nhả con cu tôi ra, cái mông cũng nhấc khỏi miệng tôi. "Ơn chúa" - Tôi thầm nghĩ. Vụ này mà kéo dài thêm chừng 2 phút nữa, dám cái cảnh con nhỏ uống sữa chua tôi tự làm lại xảy ra thêm lần nữa lắm.
Thấy con nhỏ quỳ xuống đất, cái mông ngượng nghịu đưa lên. Mặt con nhỏ giấu vô mái tóc lòa xòa, 2 khuỷu tay chống xuống đất. Doggy luôn sao ta? Tôi cũng run bắn cả người, đầu gối chạm vô đất cái rầm. Trước mặt tôi, con nhỏ đang chổng mông lên chờ đợi - cái thứ cảm giác này yomost cũng gọi bằng cụ tổ. Tôi xoa nhè nhẹ lên mông con nhỏ, thấy người con nhỏ rung rung. Thấy nó lắp bắp hoài mới nói được một câu:
- Nhè nhẹ thôi anh nha...
Tôi cúi xuống, hôn lên bướm con nhỏ thêm lần nữa như an ủi. Thằng nhóc mà có chân chắc nó cũng không chịu đợi lâu lắc như vầy, nó lao thẳng vô mục tiêu cứ sức mấy mà chờ. Tôi khẽ cầm thằng nhỏ đang run rẩy, chà chà vô khe bướm con nhỏ. Người nhỏ co lại thêm một cái, miệng kêu khẽ thêm một tiếng. Tôi kéo chân con nhỏ rộng ra thêm một xíu, nắm cổ thằng nhóc từ từ đút vô. Thấy cả người con nhỏ cong lên, tay nó bám chặt lấy tay tôi như chịu đựng. Cái mông cũng nhỏng cao hơn, phập phồng theo từng hơi thở dốc. Tôi ôm chặt lấy eo nhỏ, nhấn thẳng nhỏ vô sâu hơn. Chỉ nghe "sựt" một tiếng nhỏ, thằng nhóc ngập luôn vô cái lỗ ấm sực và ẩm ướt. Người tôi run lên - thứ cảm giác có được sau bao nhiêu chờ đợi mỏi mòn khiến tôi như muốn xỉu liền tại trận. Con nhỏ khẽ oằn người, miệng la khe khẽ:
- Thốn quá anh ơi!
Thiệt tình, cái câu nói đó của con nhỏ đâu có khác gì thuốc kích dục hả trời. Tôi nắn nhẹ vú con nhỏ, miệng vừa an ủi vài câu, vừa nhắp mạnh hơn. Bướm con nhỏ không có lông nên cảm giác khi đút vào ngộ lắm. Đám lông và da thịt của tôi chạm vô nguyên một mớ da láng o, cảm giác vừa lạ là vừa thích thú. Bướm con nhỏ cũng làm quen dần với con cu của tôi, nhỏ không kêu thốn nữa mà con bướm co bóp lại nhẹ nhàng từng hồi. Thằng nhỏ sung quá xá sung, từng thớ thịt căng ra hết cỡ. Tôi ôm ghì lấy mông con nhỏ, con cu đâm vô lẹ hơn từng đợt. Thấy con nhỏ thở mạnh từng hồi, họng phát ra những tiếng nho nhỏ như mèo kêu vậy. Tôi nhắm nghiền mắt. Cái cảm giác làm tình sung sướng tới tột bậc này không phải khi nào cũng dễ dàng được trải qua. Thứ cảm giác giống như thể kết tinh của chờ đợi, ham muốn và thỏa mãn. Tôi nghe con cu tê dại đi từng đợt, tiếng con nhỏ rên mạnh hơn, bụng dưới đau đau. Sắp ra rồi! Tôi vừa tính rút ra để bắn ra ngoài, lại nghe con nhỏ hổn hển:
- Nữa đi anh ơi!
Là em ép anh đó nha - tôi thở dài nghĩ bụng. Con cu không còn gì vướng mắc hùng dũng xộc vô thêm một lúc. Tiếng ư ử trong cổ con nhỏ đã biến thành tiếng nấc nghẹn từng đợt. Tôi ghì chặt vô mông con nhỏ, ưỡn con cu sâu thiệt sâu vào trong bướm. Thằng nhỏ co giật dữ dội một hồi, rồi bắt đầu xả súng. Thề có chúa, đây là một trong những lần tôi cảm thấy mình xuất tinh có thể bắn thủng tử cung của đàn bà. Từng đợt từng đợt bắn ra mãnh liệt như
Gold Gatling Gun vậy. Con nhỏ cong lưng lên như thể bị nội thương. Hết đạn, tôi nằm lăn ra cạnh nhỏ, thở dốc như thể vừa một mình oánh lộn với mấy chục thằng. Con nhỏ cuộn tròn người lại, rúc vô ngực tôi, thì thầm:
- Cái đồ quỷ, làm em muốn chết luôn nè!
(bạn đang đọc truyện tại Truyen172.Wap.Sh wap đọc truyện 18+ hay dành cho mobile,chúc các bạn vui vẻ)
Tôi ôm con nhỏ vô lòng, ngước mắt nhìn lên trần nhà tối om om. Ngay giờ phút đó, tôi hiểu rằng cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng thể nào quên được cái phòng kỷ luật tối om, đầy mùi ẩm mốc hòa quyện với thứ hương Hermes Kelly ma mị. Nhỏ ôm tôi chặt hơn, như muốn níu kéo từng giây phút ở gần nhau. Tôi cũng vậy. Tôi muốn cái khoảnh khắc này cứ kéo dài hoài và đừng bao giờ chấm dứt...
Tiếng ồn ào ngoài sân vọng vào báo hiệu buổi ca nhạc đã hạ màn. Nhỏ luống cuống mặc bộ quần áo trại vô. Tôi ngó nhỏ mặc nguyên bộ đồ nam, lạ lẫm hỏi:
- Ủa, sao em lại bận đồ ai vậy?
Con nhỏ hí hửng khoe:
- Là bộ đồ anh Ngọc đó. Ảnh kêu em mặc bộ đồ nam ra ngoài, búi tóc rồi lấy nón đội vô. Trời tối đâu ai nhận ra em đâu!
Lão quỷ này thiệt tình chu đáo và ranh mãnh hết sức luôn. Tôi đang buồn vì sắp xa con nhỏ nhưng xém chút cũng bật cười. Con nhỏ bận đồ xong, xáp lại gần ôm lấy tôi thêm một chặp, thì thầm:
- Em không bao giờ quên nổi bữa nay đâu!
Tôi cũng ôm nhỏ thật chặt. Giờ nói thêm bất kì điều gì cũng đều là thừa thãi cả. Nhỏ ôm tôi một hồi rồi cũng đành buông tay. Tôi bước ra hành lang, thấy nhỏ lúi húi bước qua chỗ ông Nghĩa già bảo vệ, lí nhí:
- Con cảm ơn chú.
Ông Nghĩa cũng làm mặt tỉnh như không, nhẹ nhàng kêu con nhỏ:
- Con thăm bạn xong rồi thì về đi ngủ đi nha. Để nó đó chú trông cho, không hụt kí nào đâu mà sợ.
Con nhỏ đang ngượng ngùng, nghe giọng ổng giỡn tỉnh queo vậy cũng chắc cũng thấy đỡ quá xá. Tôi đợi nhỏ đi xa, bò bò lại gần ông già bảo vệ, giơ ngón cái lên với ổng một cái. Ổng cười phì, móc điếu thuốc ném tôi một nhát:
- Thằng quỷ này, tao cũng chịu thua mày luôn đó! Tao làm đây 5 năm mà chưa thấy qua thằng nào số đào hoa cỡ mày đó con!
Tôi cười he he, đón điếu thuốc của ổng, chui vô buồng gác chân lên tường nhả khói. Lại thêm một đêm mất ngủ nữa đây!
Sáng sớm, tôi ngủ nướng tới tận giờ ăn sáng. Mang đồ ăn cho tôi bữa nay không phải là con nhỏ, mà lại là lão Ngọc mới kì! Lão ngó nghiêng vô trong hành lang, kêu tôi:
- Dậy ăn sáng đi anh đại! Anh làm gì ngủ quên trời quên đất luôn vậy anh đại! Bịnh hả, ốm hả, lao lực hả?
Giọng lão chói lói làm nguyên nửa cái trại phải ngoái lại nhìn. Xưa nay chưa thấy du đãng số má đi bưng đồ ăn sáng cho thằng nhóc tì bao giờ nha, lại còn kêu thằng nhóc là anh đại! Thiệt tình lão này giỏi món chọc quê người khác phát ớn luôn. Có điều, càng lúc càng thấy lão thân thương với mình hệt như anh em ruột vậy. Cái cách lão đối xử với em út như vầy, bảo sao ở ngoài xã hội đám đàn em sẵn sàng bán mạng vì lão mà không cần suy nghĩ tới một giây. Tôi nghe trong lòng cảm động ghê gớm, chạy ra tính ôm cổ lão một cái, nhưng sợ lão tưởng tôi biến thái đạp một cái bắn vô trong nên bỏ. Tôi nhe răng cười với lão một cái, chạy ra đón khay đồ ăn, kêu:
- Ủa con nhỏ Mỹ Anh đâu mà để anh phải mang đồ qua đây vậy!
Lão khịt mũi vẻ bất mãn:
- Mày là cái thằng dại gái, nhìn thấy anh không lo hỏi tối ngày lo hỏi vụ con nhỏ Mỹ Anh. Nó đi may vá gì đó rồi, tao nghe nó nói vậy. Nè ăn đi, tao chạy đi tập thể hình chút!
Nhìn cái tướng lão nghênh ngang đi xa dần, tôi nghe trong lòng ấm áp quá đỗi. Muốn la vọng theo một câu "Cẩn thận tạ đè nha anh", nhưng may mà kìm lại được. Ngồi ăn sáng, lại nghĩ vẩn vơ hoài. Con nhỏ rảnh quá hay sao đi may vá chi vậy? Hay nó ngượng nên tránh mặt tôi hả trời?
Xế trưa con nhỏ mới về. Cái mặt hồng lên vì ra nắng, con mắt nhìn tôi ánh lên vẻ hạnh phúc xen lẫn chút ngượng ngùng. Nhỏ bới cho tôi một bo cơm đầy tú hụ, chạy ra chỗ ông bảo vệ già nhõng nhẽo:
- Con ngồi coi ảnh ăn được không chú!
Ông bảo vệ già cũng chào thua con nhỏ luôn, la:
- Hay tao bắt mày vô trỏng ở cùng nó, tha hồ coi ăn cơm nha!
Nhỏ chúm chím cười, nhăn nhăn cái mũi:
- Là chú nói đó nha!
Nói xong nó dợm bước tính chạy vô thiệt. Ông bảo vệ già phát hoảng, la:
- Nè nè, không có giỡn à nha! Đi ăn cơm đi con, mày tính phá tao hả?
Con nhỏ cười khanh khách, liếc tôi thêm một cái, chu mỏ hôn gió về phía tôi một phát. Ông già Nghĩa ngó tôi, tặc lưỡi:
- May là tao già rồi, không bị tụi bay chọc tới chết mất nha!
Tôi cười khì, bưng bo cơm vô ngồi ăn. Con nhỏ bạo dạn dần với cuộc sống trường trại, nhưng ở nó vẫn có cái nhí nhảnh đáng yêu ghê. Tôi kêu ông già Nghĩa:
- Thấy con nhỏ đó làm vợ con được không chú?
Ổng gục gặc cái đầu:
- Được quá đi chớ, tụi bay xứng đôi quá luôn đó. Có điều không biết gia đình con nhỏ chịu không? Mày phải ráng mà cai đi người ta mới dám gả con cho mày chứ! Nhà con nhỏ coi bộ cũng khá lắm, sức mấy chịu thằng con rể nghiện ngập cỡ mày!
Tôi tò mò hỏi lại ổng:
- Ủa sao chú biết nhà con nhỏ khá?
- Trời đất, tao trông ngoài phòng khách mấy bữa, ba má con nhỏ đi mấy cái xe hơi mắc tiền lắm, đám bảo vệ cũng tán chuyện hoài à. Nghe đâu ông già nó làm kinh doanh lớn lắm đó con.
Thiệt tình, nhìn cái cách con nhỏ ăn xài, tôi cũng hiểu phần nào về hoàn cảnh gia đình nhỏ. Nhưng nghĩ xa xôi mà chi, cứ sống cho yên ổn quãng thời gian trước mắt ở đây cái đã. Gia đình tôi cũng nề nếp, gia giáo, đâu có ngại gì ba cái vụ môn đăng hộ đối này. Ủa, mà mình có ý định cưới nhỏ từ bao giờ ta?
Thiệt tình, cho tới tận giờ này, tôi vẫn không hiểu cái ý định cưới con nhỏ đó có phải là sự thật hay không? Tôi vốn là đứa ghét sự trói buộc, thích tự do long nhong, nhưng quả thật nếu như có một cơ hội, tôi vẫn luôn muốn có vợ là một thứ phụ nữ như con nhỏ. Ở nó có nhiều thứ khiến đàn ông say đắm, không hẳn chỉ vì cái vẻ bề ngoài hay những thứ phù phiếm nhìn ra ngay được. Có những thứ nhỏ, rất nhỏ nhưng khiến tôi xúc động tới tận đáy lòng. Đó là chuyện ba mẹ nó giàu - í lộn lại nói nhảm.
Quãng 3 ngày sau, tôi mãn hạn kỷ luật. Kỷ lục về thời gian thụ án tại trại - với tội danh đánh cán bộ. Tính ra tôi nằm kỷ luật cỡ chỉ 10 ngày, quá hời so với vụ đấm được vào mặt một thằng đáng ghét, có một tối thiên đường với nhỏ và thêm nữa là số má tăng vòn vọt trong trại. Tay cầm bịch đồ, bước chân ra khỏi dãy kỷ luật, tôi thấy cái dáng mình hiên ngang giống lão Ngọc quá đỗi. Sau lưng còn có cả tiếng xì xào: "Anh Long đó, ảnh mới kỷ luật ra". Có chút số má cũng không phải là chuyện dở à nha.
Tôi mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ sau lưng, chân đi 2 hàng tới tận cửa phòng. Lão Ngọc đang nằm khoèo trên giường, tay ôm cuốn truyện kiếm hiệp Kim Dung, bộ dạng chẳng thèm để ý tới cái gì trên đời hết trơn. Lão nghiện nặng mấy thứ này, rảnh là nằm dài ra đọc. Tôi cũng ghiền cái vụ truyện đó, thi thoảng hứng 2 anh em bàn luận truyện tới sùi cả bọt mép mới chịu thôi. Tôi hơi hồi hộp, không biết lão có lao xuống ôm mình thật chặt hay không? Rón rén bước lại gần giường lão, vỗ vai lão một cái rồi khoái trá đợi gương mặt lão ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy tôi. Lão quay đầu lại, tôi cười híp mắt lại, ngồi xuống giường lão. Nghe nguyên cái chân lão đạp trúng tôi muốn rơi ra khỏi giường, cái miệng lão la lớn:
- Người hôi toàn mùi kỷ luật, không đi tắm đi ngồi nhe răng làm gì thằng nhóc ác!
Thiệt tình, không còn lời gì để nói hết trơn. Tôi xách ca xà bông đi vô nhà tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tôi vô kỷ luật được chục ngày mà coi bộ trại cũng có nhiều lính mới quá ha. Cái đám học viên mới vô nhìn là biết liền, cái tướng đi khép nép, mắt đảo vòng vòng ngó trước ngó sau. Dọc đường đi tới nhà tắm, thấy phải cỡ chục gương mặt mới mẻ. Bộ ở ngoài đang có đợt truy quét tệ nạn sao - tôi nghĩ vậy. Thường khi nào thành phố làm căng, mấy tụi xì ke vô đây nhiều hơn hẳn. Tôi cũng mặc kệ tụi nó, vô nhà tắm xả nước một hồi cho đã. Trong kỷ luật, tắm ba cái xà bông trại vừa không thơm và khô hết da, giờ đụng vô cái lọ dầu tắm CK thấy người khoan khoái lạ.
Đóng bộ căng đét, chải chuốt láng o, tôi ra ghế đá ngồi rung đùi hút thuốc, đợi con nhỏ Mỹ Anh về. Nó sáng nào giờ cũng theo xe ra ngoài đi may hết trơn, dù sao ra ngoài đường cũng có chút không khí xã hội, con nhỏ cũng đỡ buồn. Ngồi kế tôi là 2 cái mặt lạ hoắc còn đang đờ đẫn, chắc mới ra khỏi cắt cơn đang lảm nhảm về hàng họ thuốc men. Kể cũng ngộ, tụi này vô trại mấy ngày đầu chỉ có nói nhảm về hàng họ suốt ngày, còn vài hôm sau sẽ đổi tông nói toàn về gái. Tôi cũng quen nên chẳng thèm để ý, ngồi tập trung ngóng con nhỏ của tôi.
Cửa trại vừa mở, cái xe 54 chỗ bự tổ chảng từ từ tiến vào. Tôi nghe trong lòng hồi hộp ghê. Không hiểu nhỏ Mỹ Anh vui cỡ nào khi thấy tôi ra ngoài. Chắc không "vui mừng" kiểu lão Ngọc à nha, nếu không dám tôi giết con nhỏ lắm đó. Thấy lục tục đám beo xuống xe, tôi núp vô cái lùm cây, tính đợi nhỏ ra hù một cái. Trên cái ghế tôi vừa ngồi, 2 chàng sảng thuốc cũng bật dậy, coi bộ cũng kích động à nha. Con nhỏ bước xuống, mặt mũi có vẻ vui vẻ. Nó quăng mớ đồ vô phòng, la:
- Cất dùm em nha chị, em chạy qua kỷ luật chút!
Tôi nghe xúc động dữ. Hóa ra ngày nào con nhỏ đi may về cũng ba chân bốn cẳng tới kỷ luật để thăm tôi. Thiệt tình muốn nhào ra ôm con nhỏ hết sức thì cái chân bỗng khựng lại. Một trong 2 anh sảng thuốc tiến ra phía con nhỏ, nói gì đó tôi nghe không rõ. Tôi tò mò, đứng lại coi rốt cuộc con nhỏ chơi với đám mới ra cắt cơn này từ hồi nào? Thấy thằng nhóc ác gãi đầu gãi tai ra bộ bối rối, con nhỏ thì mặt chán ghét thấy rõ, im im không nói gì hết trơn. Thằng nhóc trình bày thêm một hồi, thấy con nhỏ la như cháy nhà giữa sân trại:
- Nói không đi cafe là không đi, sao anh lải nhải hoài vậy! Sáng chưa có uống thuốc hả?
Tôi mém té ngửa. Con nhỏ của tôi sao dạo này cũng bà chằn dữ dội vậy! Thấy thằng nhóc mặt mũi sượng trân, đứng im không nói thêm được câu gì. Ba con beo già thích chí cười khành khạch, chỉ trỏ vô thằng nhỏ. Tôi mon men bước ra sau lưng nhỏ, kêu:
- Vậy đi uống cafe với anh nha. Sáng anh có uống thuốc rồi đó!
Nhỏ nghe tiếng tôi thì giật mình một tiếng, quay ngoắt lại phía sau. Nhìn thấy tôi, nhỏ "A" lên một tiếng rồi quên béng luôn chuyện đang đứng ngay giữa sân trại, nó nhào vô ôm tôi chặt cứng. "Ẩu à nha" - Tôi cũng hơi hoảng, nhưng lại thấy trong lòng ngọt ngào kì lạ. Đang muốn dang tay ôm lấy nhỏ, đã nghe một giọng nữ cao vang lên chói lói:
- Mỹ Anh có muốn vô phòng bảo vệ nói chuyện không?
Nhỏ giật mình, buông tôi ra cái rụp, làm mặt khổ quay qua nhỏ bảo vệ nữ:
- Trời đất, thấy ảnh ra em mừng quá nên quên chứ bộ!
Con nhỏ này thích nghi với đời sống trường trại nhanh dữ nha. Mới vô có hơn chục bữa mà nó trả giá được với bảo vệ luôn mới ghê. Con nhỏ bảo vệ nữ coi bộ cũng có cảm tình với nó, chỉ làm mặt nghiêm đe:
- Chỉ lần này thôi đó nha Mỹ Anh!
Con nhỏ lè lưỡi ra cái bộ dạng nhát ma, rồi quay qua tôi giục:
- Đi anh, mình đi ăn trưa, em đói bụng quá rồi nè.
Tôi thản nhiên nắm lấy tay con nhỏ, dắt nó đi nhong nhong giữa trại. Sau lưng, con nhỏ bảo vệ nữ lại tiếp tục la:
- Long, muốn vô kỷ luật nữa hả?
Đi cùng con nhỏ xuống nhà ăn, thấy mấy bà giáo vụ già cũng đang lụi cụi lấy cơm (Trại này cán bộ cũng ăn cùng bếp với đám học viên hết). Nhìn thấy tôi, bà giáo vụ già mừng rỡ la:
- Ủa con ra kỷ luật rồi hả Long?
Rồi bỏ bo cơm, chạy lại phía tôi dòm dòm coi bộ thân thiết lắm. Tôi nghe trong lòng cũng ấm áp lạ thường. Trong cái khung cảnh tù đày này, thứ quý giá và hiếm hoi nhất chính là tình người chứ chẳng phải điều gì khác. Bả dòm một hồi, vỗ vỗ lên vai tôi, kêu:
- Nhìn vẫn còn ngon lành quá hen. Lát ăn cơm xong lên phòng giáo vụ nha con, cô có công chuyện kiếm con đó.
Tôi dạ một tiếng gọn lỏn. Bả coi bộ hài lòng dữ, quày quả lấy cơm rồi đi thẳng.
Con nhỏ không cho tôi đi lấy cơm. Nó bắt tôi ngồi im tại bàn, lăng xăng chạy đi lấy cơm, xuống căng tin mua mấy thứ đồ tôi thích ăn bày một đống tại bàn. Lão Ngọc lại gật gù:
- Bữa nay như kiểu đón Việt kiều về nước nha! Kiểu này chắc tao cũng ráng kiếm bạn gái trong trại quá, nhìn mà phát thèm!
Tôi xăng xái phát biểu:
- Em thấy tướng anh với thím Trang là đúng hợp luôn đó anh Ngọc!
Thím Trang là beo cỡ thời tiền sử tại cái trại của tôi. Bả cỡ 50 tuổi, gầy nhom, mặt lúc nào cũng trát nguyên lớp phấn dày cui. Bữa nào đi ăn cơm ngang qua bả tôi muốn bỏ bo luôn, bởi nhìn bả thấy phán ớn. Lão Ngọc nghe câu nói đó của tôi suýt nghẹn, trợn mắt kí đầu tôi một cái, mặc cho con nhỏ Mỹ Anh ở bên cạnh cười khúc khích. Sao đánh tôi ngang xương vậy chớ - thiệt tình tôi thấy không còn ai xứng đáng với lão hơn bả.
Cơm trưa xong xuôi, tôi với con nhỏ lon ton lên phòng giáo vụ. Phòng giáo vụ cũng vừa cơm nước xong, mỗi người ngậm một cái tăm ngồi coi tivi, coi bộ nhàn nhã ghê. Thực ra, trong cái trại này nhàn và sướng nhất chính là đám giáo vụ, tối ngày chỉ lo nói chuyện với học viên, ổn định tâm lý cho tụi nó đỡ trốn trại và bày vẽ chuyện gì đó cho tụi học viên giải trí. Tôi bước vô cửa phòng, thấy nguyên một đám ánh mắt nhìn mình đầy trìu mến. Ông Bảo ngoắc ngoắc:
- 2 đứa vô đây ngồi uống trà nè.
Bà giáo vụ già cũng lăng xăng tới bàn làm việc, móc ra gói bánh ngọt đưa cho con nhỏ Mỹ Anh. Con nhỏ cười re, coi bộ quen với mấy vụ ăn hối lộ của giáo vụ dữ. Lại nghe giọng ông Bảo tỉnh rụi:
- May mà mày ra sớm nha Long, tụi thầy ban đầu sợ trại xảy ra án mạng thì chết cả đám!
Tôi ngẩn người. Cái gì mà có án mạng ở đây trời? Con nhỏ mặt đỏ phừng phừng, nhõng nhẽo la:
- Thầy mà nói ra em nghỉ chơi thầy luôn đó!
Cái con nhỏ này thiệt tình cũng liều quá xá luôn. Đe nghỉ chơi cả với giáo vụ mới ghê. Lão Bảo cười ha hả, sức mấy lão sợ con nhỏ nghỉ chơi:
- Bữa mày mới bị bắt vô kỷ luật, con nhỏ này tối ngày lên giáo vụ ăn vạ, nó còn đòi tự tử nữa đó.
Bà giáo vụ già nghe cũng tủm tỉm cười. Mặt mũi con nhỏ sượng trân, chúi đầu vô lưng tôi không dám ngó ra. Tôi nghe trong lòng ngọt ngào quá đỗi, vòng tay ra sau ôm nhẹ lấy con nhỏ. Đám giáo vụ cũng coi như không thấy gì hết, tỉnh queo ngồi uống nước. Bà giáo vụ già lại tiếp lời:
- Thôi ra như vầy là tốt rồi. Tụi cô đang lo sắp tới Noel, không có ai phụ mấy vụ văn nghệ của trường. Nhỏ Mỹ Anh nó hăm nếu con không ra nó cũng không có tham gia, làm tụi cô mong con ra muốn chết luôn!
Cái mặt con nhỏ áp vô lưng tôi nghe nóng phừng phừng. Thứ da mặt mỏng dính như con nhỏ bị đám giáo vụ cho 2 chiêu chí mạng nhảy dame x3 chắc cũng xém cháy vì mắc cỡ. Tôi kêu bà giáo vụ:
- Giúp được phòng giáo vụ việc gì, tụi con cố hết sức được mà cô. Mấy thầy cô giúp tụi con quá trời rồi mà.
Bả ưa nịnh dữ lắm, chỉ thấy cái mũi nở ra to thiệt to. Mắt bả híp lại, gật gù:
- Vậy cô nhờ Long một chuyện nha. Con kêu anh Ngọc đi đánh guitar dùm trường được không?
Tôi muốn á khẩu với cái đề nghị của bả. Lão Ngọc chơi guitar mùi mẫn có tiếng, nhưng trước giờ đâu ai dám kêu lão đi đánh nhạc cho mà hát. Hơn nữa, bài tủ của lão toàn nhạc tù, nhạc chế, không lẽ trại định tổ chức liveshow văn hóa phẩm độc hại sao ta?
(bạn đang đọc truyện tại Truyen172.Wap.Sh wap đọc truyện 18+ hay dành cho mobile,chúc các bạn vui vẻ)
Trong trường trại, thứ không thiếu nhất chính là đám biết chơi đàn. 10 đứa từng đi cai, đi trại bét ra cũng có một vài đứa biết chơi nhạc cụ. Không guitar thì gõ bo, cá biệt có đứa chơi được cả organ và nhiều loại nhạc cụ khác. Tôi biết lão Ngọc chơi guitar cũng thuộc dạng số má ở trường trại, nhưng kiếm đại một đứa biết chơi đàn là được, cứ gì phải bắt lão đích thân chơi? Tuy nhiên cái vụ này lại có mắc mớ bên trong mà lúc đó, tôi không sao hiểu nổi.
Thường thường, đám du đãng trong trại luôn phải giữ một bộ mặt trầm hết sức - đại loại anh đại phải có phong thái lạnh lùng giống như phim võ hiệp vậy. Chào họ - lạnh lùng gật đầu. Bới cơm cho - lạnh lùng ăn. Bực lên xáng vô mỏ - lạnh lùng đập lại chèm bẹp. Đám Nam Tàu, Hiếu mốc trong trại cũng vậy. Ngồi đâu là làm bộ như nhà hiền triết đang suy tính về lẽ nhân sinh, ít khi thấy giỡn với đám em út, nói chuyện thoải mái cũng không. Chính vì vậy, đám học viên mới kiềng và nể, không xáp vô nên đâu biết mấy lão nghĩ gì, tính gì. Thiệt tình cũng không trách họ được, du đãng mà suốt ngày cà rỡn, chọc tụi nhỏ, riết rồi sẽ bị lờn mặt, nói đám em út không có chịu nghe. Bởi vậy, dù họ không muốn nhưng cũng phải ráng giữ lấy "cái nét" du đãng mắc dịch của mình.
Lão Ngọc nhà tôi không vậy. Style của lão là hòa đồng, không hay làm bộ. Lão cũng chẳng cần lạnh lùng hay trầm ngâm gì hết ráo, cái tiếng ác của lão ngoài giang hồ đủ làm chỗ dựa cho lão tung hoành không có vướng mắc nào tại cái trại nhỏ xíu này. Hơn nữa, cái cách đối xử của lão hiền lành nhưng có uy, đám em út lúc nào giỡn ra giỡn, làm ra làm chứ không lộn xộn. Mà tính lão rất ghét trò đu đeo, không ưa cái đám khoái dựa hơi kéo đàn kéo lũ theo lão chỉ vì cái tiếng. Bởi vậy, suốt quãng thời gian trong trại, lão cũng chỉ cần có một mình tôi và nhỏ Mỹ Anh là em út.
Kể cũng tội cho đám nhỏ cùng phòng. Tụi nó nhóc con khoái coi mấy thứ phim ảnh, ca nhạc, nhưng tới khi lão nằm đọc truyện lại buồn thiu chui ra ngoài chơi hết. Lão không ưa ồn ào khi đang đọc sách, mà sách kiếm hiệp lão đọc cỡ 18 tiếng một ngày. Tôi bước vô phòng, lão vẫn nằm gác chân đọc truyện coi bộ say mê lắm. Rón rén bước lại, lấy trong túi ngực ra phong kẹo caramen đưa cho lão:
- Ăn kẹo nè anh Ngọc!
Lão có cái tật như con nít là khoái ăn kẹo. Ba cái lúc đọc truyện lại càng khoái dữ. Thiệt tình, giang hồ số má khoái ăn kẹo - tôi mà kể chuyện này ra ngoài chắc lão cũng mất số luôn. Lão cầm phong kẹo, bóc một cái đút vô mồm, lim dim đọc tiếp. Tôi thấy bực à nha, mất công mua kẹo về dụ mà lão cầm tỉnh bơ, không thèm nói với tôi một câu cảm ơn cho có. Tôi leo luôn lên giường, ngồi chồm hỗm:
- Đấm lưng không anh Ngọc? Vừa nằm đọc vừa đấm lưng nha!
Lão quay mặt lại, ngó tôi đầy vẻ nghi ngờ:
- Mày lại tính kêu tao làm gì, đúng không?
Lão này đúng là con quỷ mà. Tôi làm mặt khổ, kêu:
- Trời đất, làm gì có cái vụ đó. Anh giúp em bao nhiêu việc rồi, em làm vầy không được sao?
Lão nghe có vẻ yên tâm, xoay cái lưng lại tiếp tục đọc, kêu:
- Vậy thì được.
Tôi đấm nhè nhẹ vô lưng lão. Lưng này đi massage chắc mấy con nhỏ đấm bóp nhìn cũng muốn xỉu luôn. Ngoài cái hàng chữ vênh váo: vô địch khám lớn, lão còn xăm nguyên cái thuyền buồm bự thật bự, đen thui, nhìn qua hao hao giống tàu hải tặc trong phim vậy. Đám giang hồ Bắc xăm trổ cũng khác nhiều so với dân Nam, thường sau lưng sẽ là một điển cố nào đó của Tàu: Tam anh chiến Lữ Bố (Trương Phi, Quan Vân Trường, Lưu Bị đánh với Lữ Bố), lãng tử hồi đầu (hình cha thư sinh bước một chân lên thuyền, mặt ngoảnh lại), một tay che trời (cái bàn tay quỷ vươn lên nắm lấy mặt trời), long tranh hổ đấu (rồng hổ oánh lộn) hoặc các hình bự, có ý nghĩa đàng hoàng. Tôi cũng khoái xăm trổ lắm, nhưng như kiểu có duyên cớ gì đó, mỗi lần nằm xuống tính xăm lại bị hoãn, giờ trên người vẫn trắng bóc. Khi tới tuổi trưởng thành hơn, nghĩ về mấy vụ xăm trổ lại thấy may. Dẫu sao, thứ đó có đẹp, có ngầu nhưng khi dính vô trên người, muốn bỏ cũng không có được...
Tôi lại làm bộ trầm trồ:
- Tướng anh Ngọc đẹp quá ha, hình xăm cũng ngầu một cây!
Cái này hố à nha. Khen tướng lão đẹp khác gì chọc tức lão. Cái cùi chỏ lão cho ngay một phát vô mạng sườn tôi:
- Thằng nhóc quỷ, chọc tao hả? Có chuyện gì thì nói nhanh, khỏi giả bộ đi!
Tôi cười trừ, ngồi xuống cạnh lão làm mặt ngoan:
- Thật ra thì cũng có chuyện em tính nói với anh nhưng mà ngại không biết nói sao nữa!
Lão tỉnh bơ xoay người lại:
- Bởi vậy nên mày mang kẹo dụ tao, phải không? Tao biết mà, tự dưng thấy mày tốt đột xuất tao cũng nghi nghi.
Tôi liếm môi:
- Thật ra thì cũng không phải chuyện của em. Mấy bà giáo vụ biết anh chơi đàn đỉnh cao luôn, muốn mời anh đợt này tham gia văn nghệ chút để các bả nở mày nở mặt nhưng không có dám kêu anh, nhờ em qua nói đỡ.
Đời ai cũng khoái nghe nịnh hết trơn hết trọi. Lão Ngọc cũng không phải ngoại lệ. Lão nghe khen "chơi đàn đỉnh cao", rồi giáo vụ cũng kiếm thằng nhỏ tới năn nỉ, trong lòng cũng khoái tới nở hoa luôn, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ lạnh te:
- Mắc mớ gì đến tao? Tại sao tao phải đi tham gia cái văn nghệ khỉ gió đó?
Chất của du đãng đỉnh cao là nắm thóp được du đãng đỉnh thấp, du đãng đỉnh thấp lại nắm cổ được đám du đãng tép riu. Cái vòng luẩn quẩn ấy tôi không có biết, nhưng đảm bảo đám giao vụ khôn hơn nghiện biết thừa. Lão Ngọc nhà tôi mà tham gia mấy cái vụ này, đâu dễ gì lão chịu đi một mình. Nam tàu và Hiếu mốc - 2 du đãng cộm cán của trại được lão phân công gõ bo và chơi đàn đệm, bởi lão đâu có tính solo như kiểu Ưng Hoàng Phúc. 2 nhà du đãng hiền triết lại thộp cổ đám đàn em biết văn nghệ đi theo mình cho đỡ ... quê độ. Mấy thầy cô trong phòng giáo vụ mém xỉu tại chỗ khi thấy 3 gương mặt du đãng cô hồn khét tiếng của trại hung hăng bước vô ... đăng ký tiết mục văn nghệ. Thiệt tình, tính mấy ổng cũng ham vui, suốt ngày làm mặt trầm đâu có dễ chịu chút nào. Hơn nữa, phàm là người có chút tài lẻ, ai cũng khoái được biểu diễn và hò hét ca ngợi hết trơn. Nam tàu gõ bo một cây, thi thoảng cao hứng ổng đệm cho ông Ngọc đàn bá cháy luôn. Hiếu mốc mặt mũi lầm lì nhưng móc guitar cũng có số, có điều trước khi ông Ngọc vô chưa khi nào thấy ổng đàn kiểu liveshow trường trại, chắc sợ ... mất số. Có điều, du đãng bự nhất trại cũng tham gia thì còn ngại cái gì nữa chớ!
Mà cũng tội nghiệp mấy người phòng giáo vụ. Thấy 3 cha nội bước vô, đám giáo vụ lăng xăng bưng nước mời như thể có phái đoàn của thành phố ghé thăm. Không nịnh cũng không ổn, bởi ở thứ trường trại này, tiếng nói của họ có khi còn lớn hơn của nguyên đám cán bộ cộng lại. Thứ dữ như ông Ngọc hay Nam tàu, nếu đứng lên kêu ... phá trại chắc nguyên cái trại nhỏ xíu này cũng tanh bành. Bởi vậy, đám cán bộ cũng biết đường mà nhường mấy ổng một cây, có chuyện gì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Tới phần chọn tiết mục, đám giáo vụ cũng thiếu điều quỳ lạy ổng. Hỏi Ngọc tính hát bài nào để ban nhạc chuẩn bị, ổng làm bộ suy nghĩ một hồi, kêu:
- Bài "Đêm 30" có được không?
Bài này lạ à nha. Đám giáo vụ nghĩ nát óc không ra bài nào có cái tựa vậy, đang bối rối thì lão kêu:
- Nó như vầy nè!
Rồi gân cổ ca:
- Ba mươi, đêm pháo giao thừa, con nằm trong chốn lao tù. Trại giam, bốn bức tường cao, con phân vân biết trốn sao ...
Nguyên đám du đãng cười rần rần. Mặt lạnh như Hiếu mốc cũng phải nhếch mép lên. Lão này sao không đi đóng hài, đi làm du đãng chi uổng quá vậy trời. Nhìn mặt mấy bà cô phòng giáo vụ méo xẹo, tôi đành chạy qua kêu ổng:
- Trời hát nhạc đó sao mà diễn anh Ngọc!
Lão trợn mắt kêu:
- Nhưng đó là bài tủ của tao, không hát bài đó tao hát bài gì? Hay hát "Chim sẻ và đại bàng" nha?
Tôi cũng thua lão luôn. Nhưng cũng hên là còn có người trị được lão. Con nhỏ Mỹ Anh từ đâu chạy vô, bám tay nhõng nhẽo:
- Anh Ngọc hát mấy bài nhạc vàng đi mà. Anh hát mấy bản đó hay quá trời hay luôn, đi nha anh, nha anh!
Cái "nha anh" của con nhỏ kéo dài tới lần thứ 3 thì lão du đãng mắc dịch cũng chịu thua con nhỏ luôn. Thiệt tình, vậy mà cứ luôn mồm kêu tôi là "dại gái", lão cũng dại nguyên cây. Chốt lại, lão sẽ ca một bản nhạc vàng, Hiếu mốc đàn và Nam tàu chơi bo. Du đãng band rốt cuộc rồi cũng hình thành.
Tôi và con nhỏ cũng tham gia thêm mấy tiết mục tầm bậy, dù biết chắc dưới sân có bao nhiêu hoa cũng sẽ không tới lượt tụi tôi mà sẽ được sắp hàng tặng cho band Tam ca du đãng, kể cả khi các lão hát sai nhạc từa lưa. Không tặng, mai mốt gặp bị đập thì cũng mệt à nha.
Buổi chiều trước khi văn nghệ diễn ra - cũng là chiều Noel luôn, đám giáo vụ mời cơm học viên tham gia văn nghệ để lấy khí thế. Cái vụ này cũng là một điểm đặc biệt tại trại tôi, bởi theo tôi biết rất ít nơi cán bộ mời học viên ăn chung như vậy. Tất nhiên không thể mời hết, ông Bảo chỉ nhắn tôi kêu lão Ngọc, bộ đôi Nam tàu và Hiếu mốc, thêm con nhỏ Mỹ Anh và một con nhỏ làm chân trang điểm khác lên phòng giáo vụ ăn cơm.
3 lão du đãng được mời cơm coi bộ cũng phấn khởi à nha. Nói gì thì nói, ăn cơm trại riết đổi sang cơm đời cũng thấy ngon chứ bộ. Chưa kể, mới bước vô, lão Ngọc đã nhìn chằm chặp vô bình rượu của ông Bảo. Ông giáo vụ già biết ý, dù tiếc đứt ruột nhưng cũng ráng tươi cười, rót đầy vô ly của 3 lão. Ai dè, lão Ngọc làm một câu khiến ổng té ngửa:
- Trời đất, sao lại để thầy rót rượu mời tụi tôi được. Ba cái vụ này thầy cứ để tôi.
Nói xong tỉnh bơ thò tay ra nắm lấy chai rượu. 2 lão du đãng kia thấy vậy mặt mũi cũng tươi như hoa. Trong trại này, rượu là đồ hiếm ngang với ma túy, hơn nữa đám chơi xì ke thường thích cái cảm giác được phê, được lâng lâng. Không có hàng thì rượu cũng ổn quá đi chứ! Lão Ngọc làm chủ xị, cùng 2 lão kia chén chú chén anh một hồi, chai rượu không còn lấy một giọt.
Nhìn lão Ngọc đi liêu xiêu lên sân khấu, tôi thiệt tình cũng chỉ biết trông chờ vào chúa lòng lành. Rượu vào, lão hứng lên có khi kêu học viên phá trại không chừng. Chưa tính 2 cha du đãng mặt mũi cũng đỏ gay đỏ gắt, một ôm bo một ôm đàn như chuẩn bị đi đánh lộn chứ biểu diễn gì trời. Đám học viên đang lộn xộn ở dưới, thấy 3 bóng hình kinh tởm bước lên sân khấu liền im bặt. Nhìn mấy bà giáo vụ mặt mũi tái nhợt, tôi cũng thấy áy náy quá đỗi. Nhưng lỗi một phần cũng là ở các bả, ai biểu kêu lão trời đánh kia tham gia biểu diễn làm chi!
Chỉ thấy Hiếu mốc dợt đàn một nhịp, tiếng hoan hô nịnh đầm đã vang lên khắp bốn góc trại. "Trong đám vỗ tay này, dễ chừng tới 3/4 là lính ổng" - Tôi đoán vậy. Nam tàu cũng hứng chí đập bo một lượt, nghe âm thanh cũng ổn lắm à nha. Tiếng vỗ tay lại vang lên ào ào. "Lính Nam tàu cũng đông dữ" - Tôi chép miệng. Thiệt tình, mấy đứa này cũng không có cơ hội để nịnh đầm đàn anh lộ liễu như vầy nếu họ không lên biểu diễn đâu nha.
Thấy Hiếu mốc quay qua ông Ngọc, nói nhỏ gì đó. Tôi nghi đang bàn chuyện kêu gọi học viên phá trại lắm nha. Thấy lão Ngọc gật gù gì đó, cái bộ dạng nửa say nửa tỉnh trông chẳng có nửa điểm nào giống nghệ sỹ hết trơn. Lão cầm lấy micro, hắng giọng một cái. Tim tôi đập lô tô luôn. Lão mà lớn tiếng la: "Anh em đâu, phá trại đi về chơi Noel!", dám đám này lao ra bóp cổ bảo vệ rồi đạp đổ cổng trại lắm. Đang còn run rẩy thì nghe cái giọng lão vang lên trong loa:
- Anh em ổn định trật tự, ngồi ngay ngắn chuẩn bị nghe ca nhạc nào!
Lão này thời đi tù từng làm tới thi đua của trại (trong trại tù ngoài Bắc, thi đua của trại chỉ có 1, là giang hồ có số má bậc nhất, chuyên quản lý phạm nhân thay quản giáo) nên nói năng hệt như nói với ... đám tù vậy. Thấy đám học viên đang nhộn nhạo im re. Tôi cũng muốn nín thở. Ngó qua mấy bà giáo vụ, thấy mấy bả đang ôm ngực. Cũng hên mấy bả sức khỏe tốt, chứ ba cái vụ này dễ bị đột quỵ lắm nha.
Cái giọng lè nhè của lão lại vang lên:
- Bữa nay anh em muốn nghe nhạc tù hay nhạc thường nào?
Tôi biết mà! Lão quỷ này lại dở chứng, thiệt khổ không để đâu cho hết. Đã vậy, đám học viên bên dưới chẳng thèm để ý tới gương mặt méo xẹo của đám bảo vệ, đồng thanh hô lớn:
- Nhạc tù đi anh!
Anh giết em đi anh Ngọc ơi! Tôi ngó mấy đôi mắt hình viên đạn của đám giáo vụ mà lòng thầm than một tiếng đau khổ. Ai dè lão quỷ nghe xong, giơ cái tay ra hiệu im lặng rồi nói tiếp:
- Nhạc tù thì là tủ của anh rồi, có điều bữa nay anh hát nhạc tù xong anh sợ không yên ổn. Có 2 đứa nhóc ác nó hăm nếu anh hát nhạc tù bữa nay, mai nó cúp cơm anh. Bởi vậy, anh em chịu khó nghe nhạc vàng một bữa!
Nguyên đám học viên cười rần rần. Tôi cũng cười mà là ... cười khổ. Ánh mắt của lão đưa về phía tôi và con nhỏ Mỹ Anh, hàng trăm ánh mắt đám học viên soi chòng chọc vô 2 đứa nhóc ác dám hăm cắt cơm anh đại. Tôi thiệt tình quê không để đâu cho hết. Kêu lão lên hát, lão lại lên tấu hài mới thiệt là bực bội.
Tiếng đàn guitar vang lên từ đôi tay Hiếu mốc khiến đám học viên im bặt. Hồi nào vào trại tới giờ, tôi mới thấy Hiếu mốc cầm đàn chơi trước nguyên đám đông. Nhưng quả thật, ổng chơi đàn nghề thiệt. Tiếng đàn cất lên giữa cái không gian im ắng có sức truyền cảm tới lạ lùng. Nam tàu cũng bắt đầu gõ bo. Thứ nhạc cụ trường trại cũng cất lên những âm thanh đặc biệt của riêng nó, hòa cùng tiếng đàn bập bùng tạo thành thứ hợp âm không có ở bất kỳ thứ sân khấu ca nhạc nào. Lão Ngọc cũng cầm lấy mic, cái chất giọng nhừa nhựa, buồn buồn của lão cất lên:
- Lời đầu năm ba viết cho con
Trên quê hương khói lửa rã mòn.....
Sau này về với xã hội, thi thoảng hứng chi đi coi liveshow của mấy đám ca sỹ tiếng tăm, tôi cũng chỉ thấy không khí bị nổ tung cỡ như khi lão Ngọc cất tiếng hát là cùng. Phần vì tò mò với màn trình diễn của 3 nhân vật tiếng tăm, phần vì thực sự lão ca bản đó quá hay, cái không gian im ắng như bị xé toạc bởi tiếng vỗ tay, hú hét. Mấy bà giáo vụ già tay cũng đã buông khỏi ngực, ánh mắt hướng về lão ngập tràn vẻ biết ơn. Biết ơn lão đã tha mà không có quậy trại!
Phần trình diễn của tam ca du đãng vừa kết thúc, tiếng hò reo vang lên quá trời. Mấy tay bảo vệ, quản lý gương mặt cũng giãn hẳn ra. Mấy cha bảo vệ già coi bộ còn trầm ngâm xúc động, lặng đi không nói nên lời. Biểu hiện của khán giả như vậy, tới cỡ Micheal Jackson còn âm thầm sung sướng chớ nói chi 3 lão nghệ sĩ nửa mùa này. Lão Ngọc cúi đầu xuống chào khán giả, coi bộ say quá tưởng mình là ca sỹ thiệt hay sao trời. Đám học viên bắc tay vô miệng, la chói lói:
- Tiếp đi ba anh ơi!
- Em thần tượng anh quá, anh Ngọc ơi!
Cái lão này coi bộ rượu vào dễ dụ à nha. Chỉ thấy lão làm bộ như cảm kích, vớ cái micro, chép miệng:
- Tính hát một bài rồi đi xuống, mà anh em nhiệt tình thế này anh đành phải tiếp nhận thôi. Trong không khí đêm Noel tưng bừng như thế này, anh biết nhiều đứa ở đây xa bồ, xa vợ, chắc cũng tủi thân và cô đơn lắm...
Tôi hơi bất ngờ nha, rượu vào không ngờ lão trở nên tâm lý và tình cảm như là người khác vậy. Lại nghe cái giọng lè nhè của lão tiếp tục:
- ... bởi vậy anh và Nam, Hiếu sẽ gửi tới các em một nhạc phẩm vui tươi hơn. Mọi người đồng ý không?
Đám học viên lại vỗ tay rào rào. Mặt lão tỉnh bơ, quay qua Hiếu mốc, nói vọng vào micro:
- Hiếu chơi cho anh bản "Đồi thông hai mộ" đi em!
Nguyên đám học viên té chúi nhủi. Tiếng cười rần rần vang lên khắp sân trại. Đám giáo vụ cũng nhịn không nổi, mấy bà có máu nhột ôm lấy bụng mà cười. Hiếu mốc cũng cúi gằm đầu, cái vai rung rung kiểu nín cười mà không có nổi. Con nhỏ Mỹ Anh cười hết cỡ, tay níu chặt lấy áo tôi, cái bụng gập cả xuống. Thiệt tình, tôi cũng phục lão quỷ này quá xá. Đêm Noel tưởng chừng buồn chán ở trại, không dè lại là một đêm vui tới nín thở đối với đám học viên. Có điều, chỉ tội cho đám học viên đăng ký hát sau tam ca du dãng. Mất công trang điểm đẹp thiệt đẹp, áo quần xúng xính, ai dè bị lão cướp sân khấu tới gần hết cả đêm. Nam tàu hứng lên còn ca luôn một bản tiếng Hoa, giọng khỏe khoắn cao vút. Hiếu mốc cũng góp một bản đàn não nùng, nghe hay tới giật mình.
(bạn đang đọc truyện tại Truyen172.Wap.Sh wap đọc truyện 18+ hay dành cho mobile,chúc các bạn vui vẻ)
Đêm ca nhạc sắp tàn, nhỏ kéo tay tôi:
- Chờ em một chút nha!
Tính hỏi nhỏ "em đi tiểu hả" nhưng thấy vậy bất lịch sự quá nên tôi bỏ. Nhỏ chạy vô phòng một hồi rồi lon ton chạy lại chỗ tôi. Trên tay con nhỏ là một cái bọc gói giấy màu sặc sỡ. Mặt nhỏ hãnh diện và sung sướng trông thấy khi rón rén đưa cho tôi món quà:
- Quà Noel của anh nè. Tự em làm đó, anh không được chê xấu nha!
Tôi nghe trong lòng xúc động quá đỗi. Con nhỏ này thiệt tình chu đáo và quan tâm tới tôi hết mức luôn. Cầm cái bọc trong tay, tôi nghe trong lòng mình ấm áp hẳn. Nhỏ len lén ngồi xuống bên canh, bám chặt lấy tay tôi chờ đợi. Tôi cũng tò mò, không hiểu trong cái trại này nhỏ kiếm được thứ gì làm quà Noel cho tôi. Cái bọc giấy mở ra, tôi lặng người khi thấy bên trong là một cái áo gối thêu một hình trái tim bự thiệt bự. Cái áo gối may vẫn còn vụng lắm, hình trái tim còn hơi xiên xẹo một chút, nhưng có hề gì, bởi tôi biết bên trong đó là cả tấm lòng của nhỏ. Mắt nhỏ nhìn đăm đăm vô khuôn mặt tôi, giọng ngượng nghịu:
- Em học hoài nhưng chỉ may được vậy thôi! Có xấu không anh?
Tôi choàng tay qua eo nhỏ, khẽ đẩy nhỏ dựa sát hơn vô mình, thì thầm:
- Đây là cái áo gối đẹp nhất anh từng thấy luôn đó!
Mặt nhỏ bừng lên một tia hạnh phúc, ngả đầu vô vai tôi. Phía sau lưng, đám bảo vệ lại bắt đầu làm nhiệm vụ:
- Mỹ Anh lạnh hả? Lạnh thì vô buồng nằm, đừng có ngồi ôm ấp bạn trai ở đây nha!
Tôi giơ cái bộ mặt đưa đám về con nhỏ bảo vệ có duyên hết sức kia:
- Tui cũng lạnh nè, 2 đứa vô phòng một lượt được không?
Thấy cái tay con nhỏ lại luồn luồn xuống đùi tôi. Thiệt tình, sao nó khoái chữa thẹn bằng cách cấu nhéo tôi vậy hả trời!
Đêm ca nhạc rốt cuộc cũng khép lại một cách "thành công mỹ mãn". Tôi cũng chỉ nghĩ rằng nó vui vẻ, an toàn, vậy cũng tính là thành công. Nhưng cuộc sống trường trại đâu đơn giản vậy. Đối với đám giáo vụ mà nói, đây là một thành công mang tính bước ngoặt trong cuộc đời giáo dục đám nghiện của họ. Phải biết rằng đám du đãng anh lớn không khi nào hợp tác với cán bộ hết trơn, đám em út thấy đàn anh vậy lại càng không dám. Trường trại có cái lệ riêng của trường trại, đàn anh kêu đi quét nhà răm rắp làm theo ngay, nhưng đám cán bộ kêu thì còn phải xét lại à nha. Cái tư tưởng chống đối và luồng suy nghĩ: nghe theo cán bộ thì bị mất mặt là cái cản trở lớn thiệt lớn trong công việc của mấy bả. Nhất là thứ học viên trong đây toàn thứ mang tiền nhà đóng để vô, không thể cư xử kiểu đám cai nghiện tập trung, cãi là đập chèm bẹp. Sau lần này, công việc của mấy bả rốt cuộc cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm, nhất là trong vụ nhờ vả mấy đứa học viên hưởng ứng mọi thứ phong trào. Nếu như trước đây, đứa nào cũng ngại quê, ngại bị chọc vì nghe lời giáo vụ, giờ có thách kẹo cũng không đứa nào dám há miệng. Hễ há miệng sẽ mắc phải 3 cái quai bự thiệt bự, cô hồn một cây!
Sáng sớm hôm sau, tôi và nhỏ đang ngồi uống cafe dưới sân đã nghe loa gọi chói lói từng hồi. Thiệt tình, muốn cảm ơn thì để lúc nào tiện cũng được, làm chi gấp gáp dữ vậy. Tôi thở dài, dắt nhỏ đi lên phòng giáo vụ. Bữa nay có 2 người trực - bà giáo vụ già và ông thẩy Bảo.
Ông Bảo đã để sẵn một ly cafe đời bốc khói thơm phức trên bàn phần tôi, còn con nhỏ chắc bà giáo vụ già sẽ lo. Ổng làm bộ mặt như đón con trai đi du học Havard về, trìu mến vỗ vai tôi:
- 2 đứa ngồi đi con. Con nhỏ Mỹ Anh qua tủ lạnh lấy trái cây ra dùm thầy.
Bà giáo vụ già cũng ỏn ẻn lại gần ngồi, cái mặt hiện rõ một tia hưng phấn. "Đừng có ý định xấu với tôi nha" - Tôi tính la lên vậy. Mặt bả phấn khích thấy gớm, chắc bữa hôm qua được nghe khen dữ lắm.
- Đêm ca nhạc hôm qua bất ngờ quá Long ha. Anh Ngọc của con có nhiều tài lẻ ghê, mà sao nói chuyện đám học viên chịu nghe quá vậy? Phải chi cô nói, tụi nó cũng nghe lời vầy thì tốt quá!
Bả chẹp chẹp miệng, nói có vẻ tiếc nuối. Tôi nghĩ bụng: "Vụ này dễ ẹt. Đề nghị lên ban quản lý cho ổng ... làm giáo vụ là xong chuyện mà". Lại thấy mắt bả chớp chớp, coi bộ đang hồi tưởng.
- Bữa hôm qua, ban quản lý trại còn gọi tụi cô ra khen hết lời luôn. Thiệt tình chưa có trại nào mà kêu được đám đó hợp tác hết trơn đó con. Chỉ có duy nhất trại mình, duy nhất cái phòng giáo vụ tụi cô làm nổi đó!
Tôi cũng tiện tay đưa bả lên cao thêm một chút. Mất gì của bọ đâu, hơn nữa cái tính bà này khoái nịnh nọt như con nít, nhưng cũng là người tốt và nhiệt tình đặc biệt với tụi tôi. Với lại, bả cũng không phải không biết điều.
- Công của 2 con lớn lắm đó. Không có con với con nhỏ Mỹ Anh, sức mấy mà đám tụi cô nói chuyện được với mấy người kia. Cô với thầy Bảo thiệt không biết làm gì để cảm ơn tụi con nữa Long à!
Mắt tôi sáng rực. Vụ cảm ơn này dễ ẹt. 2 người ông bà chịu khó ra ngoài sân bóng chuyền đi dạo cỡ 2 tiếng là được rồi, cho tụi tui mượn phòng giáo vụ nói chuyện riêng tư! Đang tính nói ra thì ông Bảo cười cười, kêu:
- Thầy với cô Mỹ dắt hai đứa đi chơi một buổi nha!
Tôi muốn té ngồi xuống đất. Lão già này biết giỡn ghê. Trại cai nghiện mà lão làm như trại mẫu giáo lớn không bằng, bộ muốn đi chơi là đi được hả? Tính chọc lão kêu cho tụi con ra công viên nước hay bay ra Hà Nội thăm con rùa bự ở Hồ Gươm hả thầy, bà Mỹ lại nói bằng một giọng hết sức nghiêm túc:
- Thực ra đi chơi cũng không đúng lắm, chỉ là tiện công việc thôi, nhưng thầy cô cũng muốn hai đứa con ra ngoài thoải mái một chút. Vài bữa nữa, trại và mấy trại khác quanh địa bàn này sẽ có buổi giao lưu về công tác giáo dục học viên, có cả thành phố tới dự. Mỗi trại sẽ cử giáo vụ và học viên tiêu biểu tới tham gia, con có muốn đi không Long!
Cái hàm tôi muốn rớt xuống đất cái bụp. Chuyện tốt như vầy mà từ chối, thiệt tình bả có nghĩ tôi là con người không hả trời! Con nhỏ Mỹ Anh mắt cũng sáng bừng, lau tau trả lời dùm tôi luôn:
- Có, có mà cô ơi!
Nói xong nó nhào ra ôm bả chặt cứng. Bả cười re, để yên cho con nhỏ ôm, quay qua bảo tôi:
- Vậy nếu Long cũng đồng ý thì quyết định vậy đi. Mà còn chuyện nữa, đi giao lưu lần này có phần học viên lên đọc báo cáo thành tích cai nghiện tại trại mình, Long giúp cô nha. Con viết dùm cô báo cáo rồi đọc luôn, được không con?
Cái lý thuyết không có bữa trưa nào miễn phí coi bộ đúng thiệt đúng à nha. Nhưng giờ, bả kêu tôi cầm dao đi giết người tôi cũng dám lắm, sá gì ba cái vụ viết lách nịnh đầm tầm bậy. Tôi quả quyết gật đầu:
- Cái chuyện nhỏ xíu đó cứ để con!
Mấy bạn ở đây có ai từng ... xui xẻo vô tù hoặc vô trại chưa? Tôi hy vọng là chưa. Nhưng cái thứ cảm giác tôi trải qua lúc đó là một thứ rất khó có thể miêu tả thành lời. Thứ cảm giác bước chân ra khỏi khung cảnh tù túng, thiếu tự do, mắt nhìn cuộc đời mà lòng thấy nghẹn ngào. Con đường vô trại xấu mù, nhưng trong mắt tôi lúc đó, nó giống hệt như đại lộ ánh sáng ở Hollywood vậy (tôi cũng tả đại chứ chưa qua bển bao giờ). Ấy là thứ cảm giác mà tôi và con nhỏ Mỹ Anh có được, ngay khi bước những bước chân đầu tiên ra ngoài cổng trại.
Từ mấy bữa trước, bên giáo vụ kêu tôi và nhỏ Mỹ Anh lên điện thoại về nhà để kêu nhà mang lên ít "quần áo đời". Ra ngoài mà bận mấy bộ đồ trại kiểu Pyjama này dám người ta kêu cấp cứu tới hốt về viện tâm thần lắm. Con nhỏ lựa đồ qua điện thoại cỡ cả tiếng đồng hồ, tôi thì gọn lỏn: Mang con cái quần jean, đôi giày và mấy cái áo con hay mặc. Đàn ông phải phóng khoáng vậy chớ!
Tôi ở ngoài cũng không để ý lắm mấy cái vụ đồ đạc. Thường thì tôi chỉ dùng đồ tầm trung, dễ mua, dễ mặc, hỏng cũng dễ bỏ. Sáng sớm hôm đi cùng 2 ông bả ra ngoài, tụi tôi được gọi lên từ sớm, đưa đồ cho bận. Của tôi chỉ có một bọc nhỏ, còn khi nhìn qua đống đồ của con nhỏ, tôi muốn té xỉu luôn. Nó đừng có nói với tôi tính mở shop thời trang trong trại nha. Quần áo váy từa lưa, ba cái dây lưng, phụ kiện, lại còn cả túi, ví. Tôi nghi chắc ông bà già con nhỏ cũng phải đút tiền cho đám bảo vệ mới mang nguyên đám này vô đây được. Trong đống quần áo lỉnh kỉnh này, có khi giấu được cỡ 2 bánh heroin mà không ai biết à nha.
Bà già tôi gởi vô cái jean Bossini màu xanh, đôi giày thể thao tiệp màu và một cái áo thun hiệu trắng hiệu Cavalli. Tôi vẫn khoái ăn mặc bụi bặm kiểu này, nhìn vừa khỏe vừa tiện, làm gì cũng được hết trơn. Ba cái kiểu đóng thùng đóng bộ, tôi chúa ghét. (Mặc dù trong lúc type những dòng này, người đang bận sơ mi một cục). Tôi thay quần áo chỉ cỡ 5 phút là xong xuôi đâu ra đó. Ông Bảo và bà giáo vụ già ngó ngó qua, trầm trồ:
- Trời, nó bỏ cái đồ trại ra nhìn bảnh dữ ha. Cỡ này ra đường con gái không nhao theo mới lạ đó!
Tôi cũng thấy bình thường thôi. Mấy lời cỡ này tôi quen quá trời quen rồi. Làm mặt lạnh, hút điếu thuốc đời của ông Bảo mà nghe thấy mình như tăng một lúc mấy chục level. Thiệt tình, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác thoải mái khi diện jean, có điều lúc đi tiểu tôi vẫn chưa quen lắm, không cởi cúc mà vẫn giơ tay tuột cái một như quần trại T_T
Con nhỏ làm cái gì bên trong mà lâu lắc dữ dội. Ông Bảo chờ tới nóng ruột, mắt ngó đồng hồ lom lom. Tôi chạy vô trong, kêu con nhỏ:
- Mỹ Anh ơi, bữa nay đi hội nghị chớ đâu phải biểu diễn thời trang em!
Thấy giọng con nhỏ ỉu xìu:
- Nhưng mà em chưa kiếm được cái váy nào hợp hết! Gởi vô toàn mấy đồ em ít bận thôi nè!
Tôi cũng thấy ớn lạnh. Đống đồ ít bận của con nhỏ chắc cũng cỡ 1 tủ, vậy đồ nó hay bận chắc cỡ bằng cái shop Milano ngoài Đồng Khởi quá. Mai mốt cưới con nhỏ này, dám tôi cũng sạt nghiệp vì mua đồ cho nó lắm. Tôi bước vô trỏng, la:
- Thôi để anh lựa dùm nha!
Nghe con nhỏ "Á" lên một tiếng nhỏ xíu, cái mặt đỏ bừng bừng. Nhỏ đang bận trên người nguyên bộ đồ lót trắng, chắc mới lựa đồ xong lại thay ra. Thấy con nhỏ ngượng nghịu, làm bộ muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi mắc cười muốn chết. Nhỏ cởi truồng tôi còn coi qua rồi, giờ lại bày đặt mắc cỡ mấy cái vụ này. Tôi kệ nhỏ, xáp lại gần. Nhỏ cũng im im, nhưng mắt dán vô bộ đồ tôi mặc, lộ ra vẻ hài lòng:
- Anh mặc bộ này đẹp ghê! Áo này của Cavalli hả? Mà sao lại đi đôi giày đế thấp vầy? Anh mặc jean và áo thun phải đi giày hầm hố hơn chút nó mới đẹp!
Tôi muốn quỳ xuống chân nhỏ luôn. Vừa làm bộ mắc cỡ, giờ lại chuyển tông sang bình luận thời trang ngay được. Thiệt đúng là cái thứ đàn bà, nhìn ba cái đồ quần áo là quên hết trơn hết trọi. Tôi làm mặt khổ, kêu nhỏ:
- Thôi được rồi mà em, thầy cô đang đợi ngoài kìa. Anh lựa váy cho em nha!
Chả cần con nhỏ trả lời, tôi làm bộ lựa lựa trong mớ đồ chất cao chót vót của con nhỏ, moi ra một cái đầm trắng. Tôi đưa lên ngắm nghía một hồi ra chiều cân nhắc, rồi quả quyết kêu nhỏ:
- Em mặc cái đầm này cho anh coi. Dáng của nó đẹp quá ha!
Tôi thề có chúa là tôi nhìn mấy cái áo đầm dù là của Versace hay D&G cũng không khác mấy cái đầm bán vỉa hè là mấy. Cũng là vải may thành cái váy chứ có khỉ khô gì hấp dẫn đâu. Nhưng con nhỏ thì không biết vậy. Mắt nhỏ sáng lên:
- Vậy hả? Em cũng tính chọn cái đầm Chanel này, nhưng em sợ giờ bên ngoài họ không chuộng nữa. Mấy tháng rồi còn gì, giờ chắc nó ra mẫu khác hết trơn!
Té ngửa tập 2. Bộ con nhỏ nghĩ nó đi party hay liveshow hay sao trời. Tôi chịu hết nổi, năn nỉ nhỏ:
- Cái này đẹp quá trời đẹp rồi mà. Lần này tụi mình đi hội nghị toàn mấy đám trường cai nghiện, nó đâu biết gì đâu.
Nhỏ chẩu môi một cái, rồi quay lưng lại lúi húi mặc đồ. Con nhỏ thiệt tình muốn giết người nha - cái quần lót trắng nhỏ xíu che không hết nửa cái mông, tôi nhìn mà muốn xịt cả máu mồm máu mũi. Sáp lại gần nhỏ, làm bộ kéo dùm nó cái váy, đôi tay tranh thủ xoa nhẹ một cái lên mông nhỏ. Con nhỏ luống cuống quay lại, dí dí tay vô mặt tôi, la nhỏ:
- Không có làm bậy đâu nha, thầy cô ở ngoài đó!
Con nhỏ bước ra phòng khách, 2 ông bà già mặt mũi đang bức xúc vì ngóng muốn gãy cổ bỗng nhiên mặt mũi đờ đẫn hẳn. Tôi bước sau con nhỏ, gương mặt cũng ngu không kém. Thiệt tình tôi vẫn biết con nhỏ đẹp, nhưng không nghĩ nó ăn đồ tới cỡ này. Cái váy may rất khéo, ôm lấy ngực con nhỏ, phần dưới hơi bồng lên một chút, lộ ra cái bắp chân thon và trắng toát. Chân nhỏ đi đôi guốc cao màu trắng có đính hạt bé xíu, nhìn dễ thương hết sức. Con nhỏ bước ra, nguyên cái phòng giáo vụ sáng bừng như thể có nguyên dàn đèn cao áp chiếu vô. Bà giáo vụ già ngẩn người hồi lâu, mãi mới buột ra được một tiếng:
- Trời ơi, con nhỏ của tôi hôm nay đẹp như công chúa vậy. À không, đẹp hơn cả công chúa luôn!
Nhỏ sướng re, làm bộ cười ngượng nghịu. Cha Bảo cũng lấy lại bình tĩnh, giỡn một câu:
- Chị Mỹ coi chừng đám giáo vụ mấy trại kia kêu mình kiếm đám người mẫu tới dự là phiền lắm đó. Thiệt tình ...
Tôi chả cần đợi lão nói hết câu đã biết thừa lão lại sắp sửa phun: "đẹp đẽ như vầy mà nghiện, uổng quá đi". Tôi cắt ngang xương luôn:
- Nói tới mấy trăm lần em với Mỹ Anh chỉ là nạn nhân của gia đình mà thầy cứ quên hoài. Thôi đi lẹ đi thầy.
Từ phòng giáo vụ cho tới cổng trại, đám học viên đứng nhìn tôi và nhỏ đi qua, miệng há hốc, ruồi chui vô cũng không hay biết. Con nhỏ Mỹ Anh càng ngượng ngùng, cái chân lon ton đi thiệt lẹ ra cổng. Lão quỷ già hét chói lói phía đằng sau:
- 2 đứa bay đi đăng ký kết hôn sao không mời tao?
Ký vô đầu lão ấy! Tôi lẩm bẩm. Nhưng quả thật, nếu như bữa đó tôi và con nhỏ đi đăng ký kết hôn, nhỏ sẽ là cô dâu đẹp nhất ở trên đời...
Trại có một chiếc xe 4 chỗ, thường ban giám đốc hoặc quản lý trại có đi công chuyện mới dùng. Bữa nay, do đặc thù công việc là đi giao lưu và thể hiện với mấy trại khác, ban giám đốc ưu ái dành riêng cho phòng giáo vụ. Ông thầy Bảo cầm tài, bà giáo già ngồi ghế trên, tôi và nhỏ Mỹ Anh ngồi ghế sau, hệt như một cặp vợ chồng trẻ chuẩn bị đi tuần trăng mặt cùng với tay tài xế già và bà giúp việc. Vừa nổ máy xe, con nhỏ coi bộ hồi hộp dữ, cái mắt ươn ướt, tay bíu chặt lấy tay tôi như muốn khóc nhè. Chắc nhỏ cũng xúc động khi sau gần 2 tháng trời mới được thấy bầu không khí tự do, được thấy cuộc sống tấp nập bên ngoài xã hội. Thiệt tình, có trải qua những phút giây tù túng, thiếu thốn tự do, mới cảm thấy giá trị của cuộc sống rất đỗi bình thường mà ta đang sống... Ông Bảo liếc 2 đứa tôi qua gương xe, hạ giọng:
- Mỹ Anh ngồi lại đi con. Đang ở trong trại mà, lát ra ngoài thì thoải mái!
Con nhỏ ngượng nghịu, dạ một tiếng gọn lỏn rồi ngồi xích ra một chút. Lòng tôi như có hoa đang nở. "Lát ra ngoài thì thoải mái" - cái này là thầy nói đó nha!
Con xe bon bon ra ngoài đường cái. Nhỏ hạ kiếng xe, hít hà như thể muốn cất mùi vị bầu không khí đời thường vô buồng phổi. Tôi chọc nhỏ:
- Không khí "đời" có ngon không Mỹ Anh?
Nhỏ liếc tôi một cái, nhưng không rát rạt mà lại rất đỗi dịu dàng. Tôi nghe trong lòng ngọt ngào, kéo nhỏ vô lòng. Nhỏ gối đầu lên ngực tôi, tay luồn dưới eo ôm tôi chặt cứng. Nhìn vô kiếng xe, thấy đôi mắt ông thầy già đang nở một nụ cười hiền hậu...
Xe đi qua một tiệm ăn sáng nhỏ, ông thầy đỗ lại. Bà giáo vụ già cũng nhìn tụi tôi đầy trìu mến, kêu:
- Bữa nay ăn sáng ngoài đời nha các con!
Con nhỏ dạ ran. Cái mắt nó ngó ngó lia lịa như thể Tây mới đặt chân tới Việt Nam vậy. Mấy đám khách trẻ tuổi cũng ngẩng hết đầu dậy, ngó nhỏ chằm chằm. Chủ quán thấy xe hơi đỗ lại tại cái tiệm nhỏ xíu của mình, lăng xăng chạy ra đón:
- Gia đình nhà mình ăn gì, thưa cô?
Ủa nhìn tôi và con nhỏ giống đôi giáo vụ lắm sao ta? Chỉ thấy mặt bà giáo vụ già nở ra như thể mới trúng số độc đắc, kêu con nhỏ:
- Mỹ Anh ăn gì kêu đi con? Cả Long nữa.
Mắt lão chủ quán lại đon đả hướng về "2 đứa con" của bà giáo vụ già. Con nhỏ kêu một tô bún, tôi kêu bánh canh, còn đôi già gọi mấy thứ linh tinh. Chủ quán hí hoáy ghi ghi vô sổ, rồi cười cầu tài:
- 2 em này chắc mới về nước ha? Ngó bộ dạng là biết Việt kiều liền!
Mặt nhỏ đỏ cả lại vì nín cười. Tôi tặc lưỡi, trầm trồ:
- Chú có con mắt nhìn người đáng nể luôn đó nha!
(bạn đang đọc truyện tại Truyen172.Wap.Sh wap đọc truyện 18+ hay dành cho mobile,chúc các bạn vui vẻ)
Ăn sáng xong xuôi, đôi "Việt kiều" lại lên xe thẳng tiến, bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ của lão chủ quán biết nhìn người. Xe chạy qua một khu hao hao như cảnh ngoại thành ngoài Bắc, có cả ruộng lúa lúp xúp, con nhỏ coi bộ khoái chí dữ lắm, ngó cái đầu ra khỏi xe ngó nghiêng hoài. Ông thầy Bảo thấy nhỏ vậy, kêu:
- Mỹ Anh thích mấy cái cảnh này hả con?
Con nhỏ chúm chím cười:
- Dạ, con mê mấy chỗ này lắm thầy. Không có ngột ngạt như ở thành phố, mà không khí trong lành nữa. Ngày con ở nhà, con xuống ngoại ô chơi hoài!
Ông Bảo gật gật đầu, cho xe đi chậm lại. Phía bên đường, có một căn nhà nho nhỏ ốp gạch rất xinh, phía ngoài phủ bụi dây leo, bên trong có căn vườn nhỏ trồng dăm thứ cây cảnh, nhìn dễ thương hết sức. Ổng chỉ cho tôi và con nhỏ, kêu:
- Nhà thầy đó, lát về ăn trưa, thầy trổ tài cho tụi bay ăn!
Tôi dạ tới tấp luôn. Khung cảnh lãng mạn vậy, lại còn nhà riêng nữa, thiệt tình làm người ta muốn chảy nước miếng tùm lum. Mà tệ thiệt, sao bước chân ra ngoài lại nghĩ toàn chuyện xấu xa gì đâu!
Xe tới hội nghị thì vừa kịp khai mạc, mấy người chúng tôi đi sát giờ nên vô thì chỗ ngồi phía trên đã hết, đành ngồi đại vô mấy ghế cuối cùng. Thiệt tình, tôi kì vọng bao nhiêu thì tới nơi, lại thất vọng bấy nhiêu. Cái hội trường cũng khá to, khá đông, nhưng không khí thì khá là ... khó tả. Lần lượt từng trại lên đọc diễn văn, trại nào cũng thi nhau nổ tưng bừng như thuốc súng. Nào là trại tôi đám học viên cai nghiện thành công tới 90% (tôi nghe mà suýt tắc thở - bộ cai xong dùng súng bắn chết tụi nó hay sao mà không tái nghiện nhiều dữ vậy), nào là trại tôi tạo công ăn việc làm cho học viên, thu nhập vài triệu đồng 1 tháng (vậy đám công nhân mấy khu công nghiệp xin vô cai nghiện cho rồi, làm ở ngoài chi thu nhập ít xịt). Cá biệt, còn có trại đào tạo học viên ra trường giỏi tiếng Anh đi làm phiên dịch cho liên doanh - tôi nghe mà nín cười tới đỏ bừng cả mặt. Thiệt tình nghĩ đi họp một cái hội nghị nghiêm túc một chút, ai dè đi nhầm liveshow của Andersen mới nhức lòng. Họp gì đâu toàn người lớn ngồi kể chuyện cổ tích cho nhau nghe!
Tới phiên trại tôi chuẩn bị lên đọc báo cáo. Nhìn cái bộ dạng ngán ngẩm của đám tham gia, tôi cũng phát rầu. Bà giáo vụ già cũng ngáp lên ngáp xuống, dúi vô tay tôi mảnh giấy tôi viết sẵn từ trước, kêu:
- Lát Long lên đọc nha con. Hội nghị hôm nay nản ghê, cô cũng muốn về cho sớm!
Cái tướng tôi tuy có ngon lành, nhưng đám tham dự hội nghị bữa nay toàn đàn ông tướng tá bặm trợn, tôi cũng hoài nghi về việc mình gây nổi ấn tượng gì lắm. Chợt tôi liếc qua con nhỏ - thiệt tình chưa rõ bài diễn văn hay hay dở, con nhỏ bước lên trên chắc nguyên cái hội trường tỉnh ngủ luôn. Tôi kéo áo bà Mỹ, kêu:
- Hay để Mỹ Anh thay con lên đọc nha cô! Con mà đọc chắc họ cũng ngủ tiếp, đâu có để ý đâu!
Bà giáo vụ già ngó con nhỏ, mắt cũng sáng bừng:
- Ừ ha, vậy lát Mỹ Anh lên đọc dùm trường mình nghen con!
Con nhỏ có vẻ ngại, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy cũng được sao cô?
Tôi hăm hở kêu:
- Trời đất, có gì mà không được. Em cầm mẩu giấy lên đọc là được rồi mà! Bộ em... không biết chữ hả?
Nhỏ nhéo tôi một cái đau điếng, nhưng không nói gì thêm. Bả biết nhỏ đồng ý, lăng xăng chạy lên phía trên, nói nho nhỏ vào tai cha MC đang ngáp ngắn ngáp dài rồi quay lại chỗ ngồi, hí hửng:
- Được rồi đó con. Lát Mỹ Anh tự tin lên nha, con đẹp như vậy chỉ cần bước lên là thắng chắc luôn!
Quãng chừng 10 phút sau, giọng uể oải của cha MC cất lên trong micro:
- Mời học viên Mỹ Anh, đại diện cho trại ABCDEF lên phát biểu!
Con nhỏ coi bộ hơi run một chút, tôi phải vỗ mông động viên một cái mới can đảm bước ra ngoài. 4 người tụi tôi ngồi phía sau cùng, lại vô muộn nên cả hội nghị không ai để ý hết trơn. Thấy con nhỏ một tay bám váy, một tay cầm miếng giấy, rón rén đi từng bước lên trên. Vài ánh mắt thờ ơ liếc vô cái bóng người đang đi xuống, rồi mở to muốn rách luôn. Cái miệng đang ngáp cũng quên khỏi khép lại. Chỉ nghe một tiếng "Ồ" vang vọng khắp cả hội trường, lan dài tới cả phút. Đám người đang mơ màng ngủ cũng bật dậy cái một, ngồi thẳng lưng, mắt chằm chằm ngó vô con nhỏ. Trong cái hội nghị này, phải tới 3/4 là "học viên tiêu biểu" của các trại, bởi vậy cái biểu hiện của họ hoàn toàn có thể hiểu được. Như lão Ngọc hay kể, đợt lão đi tù mấy năm xong về đời, ngồi trên xe nhìn ra đường thấy sao quá trời tụi hoa hậu với người đẹp. Tưởng đang có festival sắc đẹp tổ chức tại thành phố, nhưng thực ra cũng chỉ là mấy con nhỏ hết sức bình thường nhưng cái đôi mắt lão lâu lắm chưa có thấy qua gái nên bị ảo giác vậy. Kể xong chuyện đó, lão kết luận lại một câu bất hủ: Tù lâu nhìn l`n trâu cũng thấy đẹp!
Thấy con nhỏ xúng xính trong bộ đầm trắng, tôi có một cảm giác như đang coi thi hoa hậu chứ không phải đi dự một cuộc họp báo cáo thành tích của các trại. Cha nội MC cũng mất hẳn vẻ uể oải, mồm mép bắn lia lịa:
- Vâng, một sự ngạc nhiên quá lớn đến từ trường ABCDEF. Một nữ học viên hết sức xinh đẹp và trẻ trung, một cái tên cũng rất hợp với vẻ ngoài lộng lẫy. Xin quý vị hãy giành một tràng pháo tay thật lớn động viên cho hoa hậu của hội nghị hôm nay!
Thằng cha này bộ chơi nhầm thuốc lú hay sao trời? Rõ ràng đang hội nghị cai nghiện mà nó làm như đang dẫn Liveshow Mỹ Tâm vậy. Nhưng tôi nghe trong lòng cũng vui vui. Con nhỏ ghệ của mình xuất hiện ở đâu, tỏa sáng tới đó, làm trong không có chút kiêu hãnh cho được.
Thấy nhỏ chúm chím cười (lại chúm chím - cái kiểu cười đó lạnh lùng cỡ tôi còn chết, nói gì mấy thằng học viên quanh năm rúc mặt trong trại), nói vọng vô Micro. Cái giọng Huế lai dễ thương của nhỏ lại làm cho hội trường thêm một phen chấn động:
- Em tên Mỹ Anh, hiện đang là học viên tại trại ABC. Em rất vui khi là đại diện của trại tới đây bữa nay để giao lưu và học hỏi với tất cả mọi người.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên như thể con nhỏ mới nói tặng cho mỗi đứa có mặt tại đây 10 triệu lận. Đâu đó có tiếng đám học viên tiêu biểu không chịu nổi sự kích động, la:
- Má ơi má con muốn chuyển trại!
Con nhỏ lại cười mắc cỡ, hai tay ngượng nghịu bíu vô nhau. Đám học viên bị cái cử chỉ dễ thương của con nhỏ làm cho đờ đẫn, những tiếng ồn cũng im bặt. Nhỏ bắt đầu đọc báo cáo, thiệt tình cũng chẳng khác là mấy so với mấy thùng thuốc súng vừa nổ trước đó, bởi phòng giáo vụ thêm thắt vào bài báo cáo của tôi toàn những con số nghe xong tin chết liền. Nhưng đám người ngồi dưới há hốc mồm, nghe như nuốt từng lời một, nếu ai tai thính có thể nghe rõ cả tiếng "ực ực" phát ra trong cuống họng. Tội nghiệp ai dọn vệ sinh cái hội trường bữa nay - tôi thở dài. Lau và khử mùi đám nước dãi của bấy nhiêu con người chắc cũng ngộ độc mà chết quá.
Con nhỏ đọc xong, đám người ngồi dưới im re một lúc rồi mới ùa lên vỗ tay rào rào. Đây đó còn cả tiếng la "bis bis"! Bọn này khùng dữ dội - tôi ngán ngẩm lắc đầu. Bộ con nhỏ đọc lại bản báo cáo một lần nữa cho tụi bay nghe hay sao mà bis bis. Nhưng nhìn cái biểu hiện của đám học viên và cả cán bộ trại kia, tôi nghi con nhỏ có đọc lại tới 10 lần chúng cũng chịu!
Ngó qua, thấy gương mặt bà giáo vụ và ông Bảo giãn ra quá xá. Con nhỏ bước xuống đi về chỗ, bả giang tay ra ôm con nhỏ khư khư, như sợ ánh mắt như quỷ đói của đám người trên kia bắt mất nhỏ. Từ trên hàng ghế vip giành cho đám quan chức, một cha nội hói béo ị cũng lăng xăng đi xuống bắt tay bắt chân bà giáo, nhưng mắt không ngừng liếc con nhỏ:
- Chúc mừng em, bài phát biểu của trường em hôm nay quá tuyệt vời. Cả học viên nữa, sao chọn đâu ra con bé dễ thương hết sức vậy chứ! Mấy người có con em nghiện ngập mà nhìn thấy con bé này, chắc họ không có bao giờ có ác cảm về cuộc sống trong trại cai nghiện đó nha em!
Con nhỏ nịnh đầm cũng một cây, nó chớp ngay lấy cơ hội, ngồi trong lòng bà giáo vụ già, ỏn ẻn:
- Tại mấy thầy cô chăm cho tụi con dữ lắm mới được vầy đó chú!
Lão béo mặt mũi nở hoa khi thấy con nhỏ nói chuyện, cái đầu gật lia lịa:
- Chú biết mà, chỉ có trường ABC mới có học viên khỏe mạnh và ngon lành cỡ đó chứ! Mai mốt rảnh tôi sẽ ghé thăm trại nha chị Mỹ, tôi muốn coi cái trường chị nó làm ăn kiểu gì mà nuôi tụi nhỏ hay như vậy!
Nói xong, lão béo chìa tay ra bắt tay từng người một, quày quả đi về hàng ghế vip của mình. Bà Mỹ giọng xúc động, kêu:
- Ông đó ở sở y tế thành phố đó con. Ổng có thiện cảm với trại mình như vầy thì đỡ quá!
- Đi nhà hàng ăn mừng nha mấy đứa!
Giọng ông Bảo phấn khởi như thể ổng vừa đoạt Oscar hay Grammy gì đó. Bà Mỹ cũng hùa theo:
- Đúng rồi đó, đưa tụi nhỏ ra nhà hàng, hôm nay tôi đãi hết!
Thiệt tình, tôi không hiểu ông bả vui cái gì. Vui vì nở mày nở mặt trước đám trại khác hay vì lão béo ị đầu hói tới tận nơi bắt tay thăm hỏi. Nhưng dù là lí do gì đi nữa, thì cái hành động biểu lộ sợ cảm kích của ông bả là không thể chấp nhận được. Tôi bình thường khoái đi ăn nhà hàng dữ lắm, nhưng sao lần này nghe lão kêu đi lại thấy ghét thậm tệ. Đang tính từ chối nhưng không biết làm sao thì con nhỏ nhõng nhẽo:
- Con ăn nhà hàng nhiều rồi nhưng chưa có được ăn cơm thầy làm khi nào hết. Hồi nãy thầy nói làm cơm đãi tụi con mà!
Ông giáo vụ khôn một cây, hiểu ý nhà thơ liền. Nghe ổng "À" một tiếng rồi cười khì:
- Ờ, nãy có lỡ hứa trổ tài nấu nướng đãi tụi nhỏ mà vui quá nên quên mất. Vậy tôi và chị Mỹ bữa nay vất vả rồi nha!
Bà giáo vụ cũng xăng xái:
- Cũng được, ăn ở nhà cho thân mật. Ý Long thế nào?
Ông giáo vụ khỏi đợi tôi trả lời, tặc lưỡi:
- Con nhỏ quyết rồi thì thằng này sức mấy dám cự lại, phải không Long?
Thầy chỉ được cái hiểu em là không ai bằng! Tôi nở một nụ cười tươi như hoa. Ngó sang bên nhỏ thấy con nhỏ mặt tỉnh bơ, coi bộ như thiệt tình muốn ăn cơm ông thầy nấu vậy. Cái con nhỏ này, chỉ được cái tài lanh là không ai bằng hết!
Xe vừa dừng, con nhỏ đã lon ton chạy xuống. Nó có vẻ thích không khí ngoại ô thiệt, cứ lon ton như con chim sẻ bên ngoài cổng. Cái nhà xây rất khéo và xinh, phía ngoài ốp gạch thẻ nhìn dịu mắt, bên trong có cả một cái giếng nhỏ, một giàn cây che phía trên, giống như mấy tấm nhà tôi thấy ngoài Bắc. Ông thầy ngó thấy biểu hiện thích thú của 2 đứa tôi, cái mặt ra chiều mãn nguyện. Căn nhà của ổng xây y chang theo lối căn nhà cũ ngoài Bắc nơi ổng ở lúc nhỏ, bởi vậy đối với 2 đứa nhỏ lớn lên trong Nam, nó vừa lạ lẫm vừa đẹp mắt. Ổng dắt mọi người vô nhà, xăng xái chỉ trỏ giới thiệu một hồi y chang như hướng dẫn viên du lịch. Mà nhà của ổng cũng độc thiệt. Nho nhỏ xinh xinh nhưng bài trí rất có gu, ngăn nắp đâu ra đấy. Một bộ ghế gỗ lên nước bóng loáng để chính giữa nhà, kế bên là một tấm phản lớn đen thui, bày một bộ đồ hút thuốc lào của ngoài Bắc (điếu bát). Phía trên tường treo mấy bộ tranh sơn mài cũng ngả nước thời gian. Thiệt tình, bước vô trỏng giống như lạc vào một thế giới khác lạ lẫm hoàn toàn.
- Thằng Long, thấy nhà thầy sao mày?
Ổng thân ai mới xưng tao - mày, giống kiểu lão Ngọc vậy. Tôi gật gù:
- Nhà thầy bài trí rất có gu, chắc thầy thuê thợ làm phải không?
Ổng trợn mắt, làm bộ cáu:
- Thuê cái đầu mày, tao tự làm hết đó!
Tôi cười nhe, ngồi xuống cái phản gỗ bóng loáng. Miết tay vô thấy mát lạnh, trơn nhẵn. Thứ gỗ cứng như đá, lên nước bóng loáng này bét ra tuổi đời cũng cỡ vài chục năm. Tôi làm bộ trầm trồ:
- Cái này chắc là đồ lâu năm ha thầy?
Ổng được gãi đúng chỗ ngứa, lim dim mắt:
- Cỡ bằng 3 lần tuổi mày đó Long. Ngồi cẩn thận coi chừng xước à nha!
Thiệt tình, lão nghĩ mông tôi là dùi thép hay sao trời. Xoa xoa mặt phản thêm một cái, nghĩ bụng: Ngồi thì bảo đảm không có xước, nhưng nằm thì không chắc đâu nha. Nhất là khi nằm lại có thêm chút vận động mạnh nữa, có hư thầy cũng ráng mà chịu đó! Tự dưng lòng lại nổi ý nghĩ xấu xa: lát lôi con nhỏ lên tấm phản đồ cổ của lão, không biết cảm giác nó ra sao?
2 thầy trò còn đang tán nhảm, bà giáo vụ già với con nhỏ đã lăng xăng vô bếp nhặt rau, nấu nướng. Lão Bảo chạy ra ngoài mua một ít đồ tươi rồi bắt tay vô làm. Lão hồi trẻ không rõ có đi học nấu bếp không mà nhìn cái tay coi bộ nghề dữ. Băm băm chặt chặt xào nấu một hồi, đã nghe mùi thơm điếc mũi. Tôi ngồi khểnh, mở tivi ra coi, mặc cho 3 người hì hục trong góc bếp. Đang khoan khoái châm điếu thuốc làm mấy hơi, nghe trong bếp có tiếng con nhỏ la thất thanh, kế sau đó là một chuỗi tiếng loảng xoảng của chén đĩa rơi. Tôi chạy vô, thấy con nhỏ đang đứng sượng trân bên đống miểng vỡ, cái mặt méo xẹo như sắp khóc nhè:
- Sao nó trơn quá vậy cô ơi!
Bà giáo vụ khóc không thành tiếng, không dè con nhỏ nhìn xinh xắn dễ thương vậy mà hậu đậu thấy ghê. Không những vậy lại còn có cái tính đổ thừa, tự mình làm rơi kêu chén đĩa trơn, thiệt tình khó tả. Bà xoay qua con nhỏ, an ủi:
- Tại con mới rửa tay chưa có khô mà. Thôi để đó cô dọn cho, Long đưa Mỹ Anh lên nhà đi con!
Con nhỏ mặt mũi đỏ bừng bừng rón rén bước lên nhà. Tôi cũng ráng lắm mới làm được cái mặt nghiêm trang cho nhỏ đỡ quê, nói lái qua chuyện khác:
- Nhà của thầy đẹp ghê, em ha!
Nhỏ ngó nghiêng một hồi, gật gật đầu. Tôi lại tiếp:
- Hơn phòng kỷ luật là cái chắc, đúng không?
Con nhỏ "A" lên một tiếng, cái tay lại tìm tới ngay chóc đùi tôi. Thiệt tình nhỏ cũng lanh ghê, mới hỏi có vậy nó đã hiểu hết trơn. Tôi không thèm né, nắm luôn lấy tay nhỏ, hạ giọng:
- Lát mình làm trên cái phản kia nha!
Mặt nhỏ đỏ tưng bừng, nhưng cái giọng cũng hạ xuống thấp xịt:
- Liệu có được không anh?
Tôi cũng thì thào:
- Bữa nay mà không được, anh đưa em trốn trại luôn đó!
Cơm ông thầy làm ngon thiệt là ngon, mà sao tôi với con nhỏ Mỹ Anh ăn không có vô. Tôi gắp một miếng đưa lên miệng, lại ngó ổng một cái, ánh mắt trông chờ và chân thành tới tột đỉnh. Ổng làm mặt tỉnh thấy ghét, điềm nhiên ngồi ăn, lại còn khề khà rót rượu. Con nhỏ Mỹ Anh cũng ngậm đồ ăn trong miệng, ánh mắt xa xăm, báo hại bà giáo vụ già cuống cuồng tưởng nó ăn không hợp, còn tính ra ngoài mua thêm mấy thứ. Tôi trợn ngược cả mắt. Bả mua thêm bả ráng ăn cho hết nha.
Ông giáo vụ già cũng ác thiệt ác. Ổng để 2 đứa mặt mũi méo xẹo ngồi ăn cơm tới nửa buổi, lo muốn khóc tại bàn luôn mới làm cái bộ dạng tỉnh bơ, quay qua kêu bà Mỹ:
- Chị Mỹ lát có thích đi coi mấy thứ cây cảnh không? Tôi biết cái chỗ ngay cạnh đây là vựa cây cảnh lớn luôn, sẵn xe tôi chở luôn về cho chị.
Bà giáo vụ không rõ có thích thú với mấy thứ cây cối bé xíu gì đó không, nhưng chỉ thấy bả quay qua nhìn 2 đứa tụi tôi đầy ẩn ý rồi kêu:
- Vậy tốt quá, có thầy Bảo đi cùng thì khỏi lo mua hố rồi! Lát cơm xong mình đi luôn nha thầy.
Thiệt tình tôi muốn nhào vô ôm hai ông bả quá đi. Có điều, ông già lại đá nhãn về phía tôi, ánh mắt nham hiểm:
- Lát Long đi luôn nha con!
Nghẹn à nha. Đang nuốt dở miếng đồ ăn, ổng tính làm tôi chết mới chịu hay sao nè trời. Tôi gãi đầu gãi tai, làm mặt khổ:
- Chắc ... con ở nhà thôi. Con nhìn mấy cái thứ đó với củi khô đâu thấy khác gì nhau đâu!
Ông này cho ở cùng với lão Ngọc chắc hợp nhau dữ lắm. Nghe tôi trả lời vậy, ổng làm bộ thở dài một cái, xoay qua con nhỏ Mỹ Anh:
- Vậy để thằng Long ở nhà, Mỹ Anh đi với tụi thầy nha. Con nói con khoái mấy thứ cây cối lắm mà, phải không?
Tới lượt con nhỏ mắc nghẹn nữa. Ông thầy ác quá trời ác, ác hơn cả con tê giác luôn. Con nhỏ mồm miệng không trơn như tôi, cái mặt đỏ bừng bừng, ra cái điều muốn từ chối mà không biết nói sao. Tôi nhìn con nhỏ thấy thương quá đỗi, tính đập luôn chén cơm xuống quát: "Thầy ác vừa thôi nha, coi chừng tôi trốn trại luôn đó" nhưng chưa kịp làm, con nhỏ đã lí nhí:
- Để con ở nhà với ảnh được không thầy!
Tội nghiệp con nhỏ hết sức. Hết lý do từ chối, cuối cùng cũng phải thu hết can đảm mà nói ra một câu khó nói như vậy. Lão Bảo cười ha hả, làm cái bộ đắc ý lắm, còn bà Mỹ thì quay ra nguýt lão rát rạt. Chọc con nhỏ cưng của bà tới nỗi nó mắc cỡ không biết giấu mặt vô đâu, người đâu mà ác quá trời quá đất. Thấy lão tỉnh như không, gắp lia lịa vô bát tôi và con nhỏ, la:
- Vậy ráng mà ăn hết đi. Tánh tao ăn uống không có quen bỏ thừa đâu nha!
Xém chút nữa tôi quơ hết nguyên đám đồ ăn bỏ vô bát lùa cho lẹ. Bên cạnh, giọng bà giáo vụ già lo lắng vang lên:
- Mỹ Anh cẩn thận, coi chừng nghẹn đó con!


.::Trang Chủ::.
U-ON

80s toys - Atari. I still have